Người chiến hữu kia đã anh dũng hy sinh, bây giờ một mình chị ấy phải nuôi con ở quê, mấy năm qua cuộc sống vô cùng chật vật.
Bởi vậy, Lâm Quân Trạch muốn dang tay giúp đỡ chị ấy.
Trước đó Lâm Quân Trạch đã nói với cô về chuyện này, sau đó Cố Tri Ý nghĩ rằng người chị ấy thật sự quá khó khăn nên cô đã đồng ý.
Vì vậy Lâm Quân Trạch bên kia cũng nhanh chóng gửi điện báo cho người chị dâu kia, để chị ấy liệu mà sắp xếp lên đây sớm nhất có thể, đến lúc đó Cố Tri Ý nhớ đón giúp.
Cố Tri Ý nhìn từng dòng trong thư, anh còn hỏi thăm các con và tình hình trong nhà.
Cuối cùng lại dặn dò thêm đôi ba điều, toàn những chuyện đã dặn đi dặn lại từ lâu, mà anh cứ thế viết tới mấy trang liền.
Cố Tri Ý xem đến phần sau đó thì không nhịn được mà bật cười.
Sau cùng anh viết: “Vợ à, có phải em nghĩ rằng anh đã quên em? Việc này thì chắc chắn không thể quên được. Em chính là trụ cột lớn nhất trong nhà chúng ta.”
Sau đó lại là một tràng những lời mật ngọt nịnh vợ, cứ thế mà tâng bốc cô lên tận mây xanh.
“Cái miệng dẻo quẹo này.” Cố Tri Ý lầm bầm mắng yêu một câu xong thì cẩn thận gấp lá thư cất vào trong.
Đoàn Đoàn nằm trên giường, cô bé nhìn thấy Cố Tri Ý vừa xem thư vừa cười. Khóe môi cong lên nụ cười tươi roi rói. Sau đó còn tự lẩm bẩm mấy tiếng một mình.
Đoàn Đoàn lấm lét nhìn, lập tức biết chắc chắn là cha đã gửi thư cho mẹ rồi.
Đúng là phụ nữ, miệng thì trách cứ nhưng lòng lại mừng khôn xiết.
Đoàn Đoàn ở bên cạnh thầm tấm tắc khen lạ lùng.
Vì đã nhận được thư của Lâm Quân Trạch nên mấy ngày nay Cố Tri Ý đều nhắn Hà Thúy để ý dùm.
Nếu có người phụ nữ nào họ Chu tìm đến thì cứ mời chị ấy vào nhà chờ cô.
Hôm nay, sau khi tan học là Cố Tri Ý về thẳng nhà, không ngờ cô vừa đẩy cánh cửa gỗ ra, đã thấy một người phụ nữ ngồi sẵn trong nhà.
Người kia nhìn Cố Tri Ý bước vào thì lập tức đứng lên, chị ấy ngượng nghịu lên tiếng hỏi: “Có phải em Cố đấy không?”
“Ôi, đúng là em rồi. Chị là chị dâu Chu sao?” Cố Tri Ý cũng vội hỏi lại.
“Phải, chính là tôi. Đây là hai đứa con đi cùng mình.” Chu Mỹ Trân giới thiệu hai đứa con với Cố Tri Ý.
Một bé trai và một bé gái, lần lượt tên là Giả Kiến Minh và Giả Trịnh Linh.
Cố Tri Ý mỉm cười với hai đứa trẻ. Cái tên nghe khá lạ tai.
Hai đứa bé rụt rè nhìn Cố Tri Ý, sau đó thì lí nhí chào: “Cháu chào dì Cố.”
“Ôi, các cháu đã ăn cơm chưa?”
“Ăn, ăn rồi ạ.” Chu Mỹ Trân ngượng nghịu đáp.
Chỉ là chị ta vừa nói xong thì chiếc bụng của thằng bé Kiến Minh đã bắt đầu kêu lên rột rột.
Nhất thời Chu Mỹ Trân hơi xấu hổ, Cố Tri Ý cũng giả vờ như không để ý đến nỗi ngượng ngùng của chị ấy. Cô tự nhiên nói: “Đồ ăn trên chuyến tàu đường dài chắc khó nuốt lắm nhỉ? Tối nay ăn mấy món rau dưa đạm bạc của nhà em nhé. Lát nữa, em sẽ dẫn mọi người về chỗ ở mới, cũng gần đây thôi.”
“Không, không có gì đâu, không cần làm phiền như vậy đâu, em Cố à.” Chu Mỹ Trân liên tục xua tay từ chối.
Cố Tri Ý vẫn mỉm cười nói: “Chị dâu, chị là người lớn không ăn cũng không sao, nhưng chẳng thể để hai đứa nhỏ chịu đói, đúng không?”
Chị Mỹ Trân nghe vậy, liền không phản đối nữa.
Chỉ là đến khi người chị ấy nhìn thấy Cố Tri Ý muốn đến nhà bếp nấu cơm thì vội vàng theo sau, muốn giúp một tay.
“Ấy chị dâu, chẳng có gì đâu, em làm nhanh lắm, chị cứ ngồi chơi với các cháu đi.” Cố Tri Ý từ chối nói.
Vì hôm nay cô cũng chưa mua gì cả, có rất nhiều thứ đều phải lấy ra từ không gian đặc biệt của cô, nếu để người ngoài ở bên cạnh thì đúng là không thể lấy ra được.
“Ôi, được rồi. Vậy thì làm phiền em quá!” Chu Mỹ Trân ngượng ngùng nói.
Một mình Cố Tri Ý tất bật trong bếp chuẩn bị cơm nước. Vốn dĩ, Hà Thúy đang rôm rả trò chuyện với ba mẹ con Chu Mỹ Trân ngoài sân.
Nhưng vì đã đến giờ ngủ trưa của hai đứa nhỏ nhà mình, Hà Thúy không thể nán lại sân lâu hơn được.
Đợi đến khi hai chị em Đoàn Đoàn, Viên Viên thức giấc, đã tỉnh táo lại rồi thì dì Hà mới chuẩn bị áo khoác, sửa soạn đưa hai cháu ra ngoài dạo chơi một lát. Dù sao cũng không thể để trẻ con cứ quanh quẩn mãi trong phòng, các cháu phải được ra ngoài nhìn ngó thế giới xung quanh.
---