Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 86

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thím Đại Trụ chính là vợ của chú Đại Trụ đánh xe bò kia. Có lẽ do chú Đại Trụ cũng kiếm được đồng ra đồng vào nên thím Đại Trụ nom có da có thịt, khá giả hơn hẳn mấy người phụ nữ thôn quê khác.

Thím mỉm cười nói: "Cái này chỉ là mấy loại rau nhà trồng, nếu ăn hết cứ việc sang vườn nhà thím hái, bảo đảm đủ dùng."

Cố Tri Ý chỉ cười, nhận lời thím Đại Trụ. Nếu thật sự cần rau thì cháu cũng nên sang vườn nhà họ Lâm mà hái, chứ nào dám phiền đến nhà người khác xin xỏ như vậy!

Bởi vì Cố Khôn còn có công chuyện bận, nên cũng không ngồi lại nhà Cố Tri Ý được bao lâu, rồi lại phải đi.

Cố Tri Ý trò chuyện với mấy vị thím kia một hồi, đến khi họ đã về cả, chỉ còn lại chị Lưu. Lúc này Lâm Quân Trạch cũng đã đi vào trong phòng.

Chị Lưu kéo tay Cố Tri Ý lại gần, hạ giọng nói, vẻ mặt vô cùng cẩn thận: “Tiểu Ý à, em còn nhớ một người bạn xưa vẫn thường đi lại với em, chính là Cố Xảo kia không?”

Cố Tri Ý nghĩ mãi một lúc mới sực nhớ ra, đúng là trước đó khi còn ở thôn Cố Gia, người này vốn chơi rất thân với cô. Sau này cô xuất giá, thì cô ta cũng đã về nhà chồng.

Cố Tri Ý nhẹ nhàng gật đầu. Chị Lưu lại nhỏ giọng nói tiếp: “Không phải cô ta đã lên thị trấn rồi cơ mà? Nhưng nghe đâu cô ta chẳng đẻ được mụn con trai nào, bị nhà chồng hắt hủi đuổi về bên ngoại, mà đã ở lại nhà mẹ đẻ của mình được hơn tháng nay rồi. Hai ngày trước còn đánh nhau với cô con dâu nhà mình nữa.”

Chị Lưu còn cố ý nhắc nhở cô.

“Sao lại đánh nhau?” Cố Tri Ý cũng thắc mắc.

Chị Lưu buông một tiếng thở dài đầy vẻ chán ngán, nói: “Ôi, còn có thể vì sao? Con gái đã gả ra ngoài rồi, nhưng hở một tí lại về nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng, nhà chồng bên kia cũng không cho người qua đón, thì cô con dâu nhà mình chịu được mới là lạ.”

Cố Tri Ý ngẫm ra cũng phải, cô khẽ gật đầu, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

Cố Tri Ý cảm thấy, chỉ mỗi chuyện này thì chị Lưu cũng chẳng cần cất công sang tận đây kể chuyện làm gì, mà từ đây về thôn Cố Gia cũng chẳng gần gũi bao nhiêu.

Nghe thấy vậy, mặt mày chị Lưu lại hớn hở hẳn.

“Em không biết đâu, cô ta cãi nhau với chị dâu, bị xô ngã, thấy m.á.u chảy ra, ai nấy đều hốt hoảng sợ hãi. Khi đưa cô ta vào trạm xá của thôn, người ta mới vỡ lẽ cô ta đã có bầu.”

Cố Tri Ý nghe tin mang bầu mà còn bị ngã như vậy thì cũng giật mình, bèn vội hỏi: “Đứa bé không sao chứ ạ?”

“Cũng may không có chuyện gì. Em nói xem, làm ăn vậy chẳng khác nào liều mạng, suýt nữa thì đánh mất giọt m.á.u của mình rồi. Hôm qua, bên nhà chồng cô ta còn đến náo loạn một trận, đòi nhà ngoại phải bồi thường.” Chị Lưu nói xong lại chậc chậc hai tiếng, rõ ràng là chị ấy tỏ rõ sự bất bình với lối hành xử đó.

Cố Tri Ý cũng gật gù tán thành. Nếu nói cuộc đời của nguyên chủ bi thảm, thì đều khởi nguồn từ con người Cố Xảo này. Đời này, cô lại không có ý định muốn gặp lại hoặc vướng víu bất kỳ sợi dây nào với người đàn bà đó nữa.

Đương nhiên, nếu Cố Xảo này lại vẫn giống như trước đây, cứ thế tưởng chừng không sợ trời không sợ đất, lại còn giở trò mánh khóe đến tìm cô, vậy cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Sau này, Cố Tri Ý mới hay rằng, cô và Cố Xảo còn nhiều duyên nợ lắm.

Mà Cố Xảo được chị Lưu nhắc đến, giờ đây đang được mẹ chồng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Vừa nghe Cố Xảo mang thai, Trần gia lập tức bỏ hết thể diện, vội vàng đến cửa khẩn cầu xin Cố Xảo về nhà. Cái thai trong bụng cô ta chính là cây đinh hương độc nhất vô nhị của dòng họ Trần, lẽ nào không được trân trọng như vàng như ngọc sao?

Hơn nữa, nghe thấy con dâu bên nhà Cố Xảo (tức chị dâu của Cố Xảo) đẩy Cố Xảo suýt chút nữa thì sinh non, một nhà chị em họ Trần liền làm loạn ầm ĩ khắp thôn, khiến cả thôn trên xóm dưới được một phen xôn xao bàn tán, cười chê không ngớt. Sau đó không còn cách nào khác Cố gia đành phải dùng mười đồng bạc để bồi thường, cộng thêm hai mươi quả trứng gà mới làm cho nhà họ Trần ngậm miệng, không còn kêu ca.

Nếu nói Trần gia nhiều nhất là gì, thì chính là con gái. Trần gia chỉ có mỗi một mình Trần Tuấn Nhân là đứa con trai một quý giá, các chị gái cũng đều đã lấy chồng, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải góp chút tiền nong cho em trai.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 86