Cho nên có thể thấy rằng, cái thai của Cố Xảo lúc này chắc chắn là đích tôn đầu lòng của dòng họ Trần.
Vì vậy Cố Xảo trở lại Trần gia có thể nói chính là được tẩy sạch oan ức, vẻ vang ngẩng đầu. Cô ta sai mẹ Trần làm cái này, lấy cái kia, mẹ chồng Trần làm sao dám cãi lời, chỉ biết răm rắp nghe theo hầu hạ?
Trần Tuấn Nhân là công nhân Nhà máy giày dép cao su, mỗi tháng lĩnh mười lăm đồng rưỡi. Với mức lương ấy và vị trí công nhân, ở thời buổi này, anh ta đích thị là người có địa vị, được cả làng trên xóm dưới trọng vọng.
Thế nên, khi Cố Xảo về làm dâu Trần gia đã mấy năm mà bụng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, nhà họ Trần đã bàn tính chuyện bỏ cô ta, cưới vợ khác về cho Trần Tuấn Nhân nối dõi tông đường.
Theo lời nhà họ Trần, một người có công việc như Trần Tuấn Nhân thì biết bao cô gái nhà lành, hiền thục còn đang xếp hàng dài, mong muốn được về làm dâu nhà họ.
Nhưng lúc này, Cố Xảo lại bất ngờ có thai, thế là tình thế liền xoay chuyển khác hẳn. Chỉ cần Cố Xảo sinh cho họ một đứa cháu trai khỏe mạnh, thì cô ta nghiễm nhiên trở thành người lập công lớn của Trần gia.
Cố Xảo nằm trên giường, tay vuốt ve bụng mình, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười tủm tỉm đầy đắc ý. Xem ra ông trời vẫn chọn đứng về phía cô ta, đúng vào lúc then chốt lại ban cho cô ta một mụn con. Cố Tri Ý có sinh đôi hai đứa con trai thì đã sao, chẳng phải cũng chỉ là bọn nhà quê hèn mọn kia thôi sao.
Cô ta thì khác hẳn, đứa con của cô ta vừa chào đời, đến lúc đó cô ta cứ tha hồ mà ra điều kiện với nhà chồng…
Cô ta và con của mình là dân thành phố chính hiệu, được hưởng khẩu phần lương thực thành phố, cô ta nhất định sẽ sống một đời sung túc hơn hẳn con bé Cố Tri Ý hèn mọn kia.
Lại nói đến Cố Tri Ý bên này. Thoáng cái đã tới bữa trưa, Cương Tử cũng đã xách về một mớ đồ tươi ngon.
Cố Tri Ý đã đồ nồi cơm độn hạt, thấy Cương Tử mang về ít thịt, cô liền lấy ra nửa cân thịt heo để hầm dưa chua.
Về sau này, có rất nhiều nhà đều ăn món này, nhưng vào lúc bấy giờ, thậm chí cả nửa năm, có khi cả năm trời, nhà người ta còn chưa có bữa nào ra hồn có thịt cá để ăn, vậy nên món này có thể nói chính là một thứ xa xỉ phẩm rồi.
Cố Tri Ý thầm đoán Cương Tử chắc đã lén ra chợ đen mua, chứ hợp tác xã làm gì có nhiều thịt như vậy để mà cấp phát ngay lập tức. Nhưng cô cũng không muốn hỏi tới hỏi lui làm gì.
Dù sao miễn là có thịt để ăn là tốt rồi, cần gì phải bận tâm cậu ta kiếm ở đâu.
Thịt được rửa sạch sẽ, ướp gia vị chừng mươi lăm phút cho ngấm. Sau đó, cô rửa dưa chua cho bớt độ chua gắt.
Tiếp đó, cô cho phần thịt heo đã tẩm ướp ấy vào nồi hầm. Trên bếp lò bên cạnh, Cố Tri Ý lấy mớ rau xanh vừa nhận được sáng nay ra xào.
Thịt heo hầm dưa chua chừng một tiếng đồng hồ, mùi thơm mỗi lúc một nồng nặc lan tỏa, khiến hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi thức ăn ngon, thèm thuồng cứ níu lấy chân cô Tri Ý đòi ăn.
Thấy món ăn đã gần chín, Cố Tri Ý không thêm củi vào bếp nữa, chờ cho đến khi lửa tàn cũng là lúc món thịt heo hầm đã nhừ tơi, có thể dọn ra ăn được rồi.
Mọi người vẫn quây quần ăn bữa cơm đạm bạc trên chiếc bàn kê dưới mái hiên. Một nồi thịt heo hầm dưa chua nóng hổi được dọn ra, ai nấy đều tấm tắc khen ngon. Thật ra ở thời buổi này, chỉ cần trong bữa cơm có chút thịt cá đã là sang trọng lắm rồi, huống hồ còn được thưởng thức tài nấu nướng khéo léo của cô Tri Ý.
Trở lại nơi này, điều khác biệt rõ rệt nhất mà cô cảm nhận được là thành phố Triều nóng hơn tỉnh Liêu phía bên kia rất nhiều. Dù thỉnh thoảng có làn gió hiếm hoi lướt qua, mọi người ngồi ăn bữa cơm vẫn cứ vã mồ hôi như tắm.
Bữa cơm vừa tàn, Cương Tử định đứng lên dọn bát đũa đi rửa, Cố Tri Ý liền vội ngăn cậu ta lại.
“Cậu cứ đi nghỉ ngơi đi! Mấy cái bát này chị dâu rửa một loáng là xong thôi!” Sáng nay Cương Tử đã lặn lội đi cả một quãng đường xa để kiếm mớ đồ ấy, Cố Tri Ý không nỡ để cậu ta phải tất bật làm thêm những việc vặt vãnh này nữa.
Lâm Quân Trạch cũng nghĩ vậy, anh cũng gật đầu bảo Cương Tử cứ ngồi xuống nghỉ cho khỏe.
Cương Tử đành phải nghe lời Lâm Quân Trạch, ngồi dưới mái hiên nói chuyện với anh. Cố Tri Ý đứng lên mang bát đũa đi rửa, chỉ loay hoay một loáng đã rửa sạch sẽ xong xuôi.
---