Đại Bảo và Nhị Bảo chơi đùa với nhau trong sân một lúc, cả người đã nhễ nhại mồ hôi. Cố Tri Ý lấy khăn ướt, cẩn thận lau người cho hai anh em, để cả người khoan khoái mát mẻ, rồi mới dắt hai đứa nhỏ vào phòng nghỉ trưa.
Lâm Quân Trạch và Cương Tử vẫn ngồi dưới mái hiên trò chuyện, xem ra chẳng có vẻ gì là định chợp mắt buổi trưa cả.
Bước vào phòng tuy có đỡ oi bức hơn đôi chút, song chỉ ngồi một lát đã thấy nóng bức trở lại.
Chỉ là hiện tại không có quạt máy, nên ba mẹ con Cố Tri Ý đành dùng quạt mo phe phẩy mấy cái gió hiếm hoi, chỉ chốc lát sau đó, cả ba đã chìm vào giấc ngủ say.
Mà ngồi ở bên ngoài, Cương Tử đang nói chuyện với Lâm Quân Trạch: “Hay là doanh trưởng cũng vào nghỉ ngơi một lát đi ạ!”
Lâm Quân Trạch nghĩ cũng không còn việc gì cần làm nữa, nên anh chống gậy đi vào phòng mình.
Vào phòng nhìn thấy ba mẹ con ngủ say tít thò lò, Nhị Bảo thì giang cả hai tay hai cẳng như ông tướng, Lâm Quân Trạch sợ Nhị Bảo đá phải Cố Tri Ý, nên anh cố ý lấy một cái gối đặt vào giữa, ngăn cách Cố Tri Ý và Nhị Bảo.
Sau đó nhìn lại trên giường, dường như cũng chẳng còn tí chỗ nào cho mình nữa, thế là anh lại chống gậy ra khỏi phòng.
Cương Tử đang định trở về phòng, nhìn thấy Lâm Quân Trạch đi ra, cậu ta ngạc nhiên hỏi: "Doanh trưởng, anh không định nghỉ ngơi sao ạ?"
Một tay Lâm Quân Trạch chống gậy, một tay khác đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu nhỏ giọng nói: "Ba mẹ con họ ngủ say cả rồi, tôi sang phòng cậu nghỉ vậy."
Cương Tử hiểu ý ngay lập tức, cậu ta gật đầu, sau đó bước lên dìu Lâm Quân Trạch đi về phía phòng mình để nghỉ trưa.
Khi Cố Tri Ý thức dậy, Đại Bảo và Nhị Bảo đã không còn nằm trên giường nữa.
Cố Tri Ý ra khỏi phòng thì thấy hai đứa bé đang chơi bi trong sân. Lâm Quân Trạch ngồi dưới mái hiên ngắm nhìn hai đứa chơi đùa.
Thấy Cố Tri Ý, anh bèn hỏi: “Thức dậy rồi đó ư?”
“Ừm.” Cố Tri Ý lơ mơ ngái ngủ đáp.
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy mẹ đã thức, hai anh em lập tức chạy đến ôm lấy Cố Tri Ý, líu lo tố cáo mẹ tham ngủ, lần nào cũng dậy muộn hơn bọn chúng.
Cố Tri Ý giả bộ nghiêm túc nói: “Là chú em của hai đứa ham ngủ đấy, mẹ đã muốn thức dậy rồi mà chú cậu cứ lì lợm đòi ngủ thêm lát nữa.”
Hai đứa bé ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bụng Cố Tri Ý, sau đó lại làm ra vẻ người lớn, dặn dò đứa em trong bụng: “Em trai là chú heo con. Không được ham ngủ như vậy, biết chưa?”
“ Đúng vậy! Anh Đại Bảo và em đã dậy từ lâu rồi!”
Hai đứa bé ra chiều anh lớn, nghiêm mặt giảng giải đạo lý cho cái cục thịt còn đang ở trong bụng Cố Tri Ý. Đúng là ra dáng bậc đàn anh lắm.
Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tri Ý làm mặt nghiêm mà lừa phỉnh hai đứa con trai ngây thơ, anh cũng không vạch mặt cô.
Chiều hôm trước, khi lau người cho hai anh em, Cố Tri Ý đã nhìn thấy quần áo của chúng lại thủng thêm mấy lỗ. Cô đoán gần đây đang là thời gian thu hoạch, mẹ Lâm bận tối mắt tối mũi với công việc đồng áng, chẳng còn thì giờ mà vá víu cho chúng.
Cố Tri Ý bảo hai đứa cởi quần áo ra, lại sang phòng mượn rá kim chỉ, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Quân Trạch, tẩn mẩn vá víu lại áo quần cho các con.
Đợi mãi không thấy Cương Tử đâu, Cố Tri Ý quay sang hỏi Lâm Quân Trạch: “Cương Tử đâu rồi? Cậu ấy đi ra ngoài rồi sao?”
“Ừm, anh vừa bảo cậu ấy lên núi kiếm ít củi về.”
“Cương Tử là khách, lại còn giúp đỡ đưa anh về đây, sao anh cứ sai vặt cậu ấy làm gì vậy?”
Giọng Cố Tri Ý nghe qua thì có vẻ là trách móc, song không ngờ lại thoảng đâu đó chút nũng nịu, khó mà nhận ra. Ngay cả cô cũng không nhận thấy điều đó, chỉ có Lâm Quân Trạch là tinh ý phát hiện ra.
Anh siết nhẹ nắm tay, đưa lên che miệng, khẽ cười đáp: “Không sao đâu! Trong quân đội, ngày nào Cương Tử cũng phải tôi luyện khổ cực, việc này cũng xem như một cách để cậu ấy giữ nếp rèn luyện mà thôi.”
Nghe anh nói vậy, Cố Tri Ý không nói gì thêm. Không lâu sau quần áo của hai đứa bé cũng được vá xong, cô lại mang đi ngâm vào cái chậu thau, buổi tối sẽ giặt giũ sạch tươm.
Bây giờ đang là mùa hè, nên cô cũng không định mặc lại cho chúng. Ở nông thôn, lũ trẻ con thường cứ thế mình trần trùng trục chạy khắp xóm làng, chẳng ai còn lấy làm điều lạ lẫm.
---