Vào những năm tháng ấy, khái niệm về nhà vệ sinh như bây giờ vẫn còn là điều xa xỉ. Thông thường, người ta đều đào một hầm cầu cạnh nhà, phủ lên chút rơm rạ, xung quanh được rào lại bằng tre nứa thô sơ. Bên trong hầm đặt hai khối đá lớn để làm chỗ đặt chân. Mỗi lần đi vệ sinh, ai nấy đều nơm nớp lo sợ có thể bị tụt xuống hầm. Bởi vậy, Cố Tử Ý thường phải để mấy đứa bé giải quyết nhu cầu ngay trong sân.
Khi các con đại tiện, chúng sẽ ngồi lên bô nhỏ, và với vai trò làm mẹ, Cố Tử Ý đành chịu khó dọn dẹp cho các con. Cũng may, người vợ cũ của anh (nguyên chủ) vốn là người ưa sạch sẽ, ngày nào cũng phải tắm táp. Bởi vậy, cô ấy đã tự quây một góc trong nhà thành một buồng tắm tạm bợ, giờ đây lại thuận tiện cho Cố Tử Ý.
Gọi là nhà vệ sinh cho oai, chứ thực tình cũng chỉ là một góc dựa tường, được che lại bằng tấm rèm cũ sờn, tạo thành một ô vuông nhỏ vừa đủ cho việc tắm táp. Dù sao thì, một số nhà còn đặt hẳn một cái thùng vào trong phòng để giải quyết nhu cầu cá nhân ngay tại đó.
Cố Tử Ý đã khéo léo biến căn buồng nhỏ này thành nơi chứa đồ lặt vặt. Nếu dùng làm chỗ đi nặng mỗi ngày, cái mùi ám trong nhà ắt khó lòng chịu thấu. Dẫu vậy, để tắm rửa thì vẫn tươm tất được. Cứ kéo tấm rèm vải lại, ở trong đó có thể kì cọ sạch sẽ.
Trước khi màn đêm buông xuống hẳn, mọi người trong nhà đều đã tắm rửa xong xuôi. Cố Tử Ý lập tức thu gom quần áo bẩn đi giặt, sau đó vắt lên dây phơi giữa sân. Đương nhiên, Cương Tử tự giặt giũ đồ đạc của mình, không để cô phải bận tay.
Đến khi làm xong hết mọi việc, lúc này mọi người mới ngồi quây quần ngoài sân hóng mát. Mẹ Lâm lại đến nhà, trên tay còn mang theo một chiếc giỏ mây nhỏ.
Cố Tử Ý thầm nghĩ, có lẽ vì con trai ruột vừa về nhà nên mẹ Lâm mới không quản ngại, ngày nào cũng ghé thăm liền mấy bận. Khi Lâm Quân Trạch chưa về, cô chưa từng thấy bà mẹ chồng này lại tâm lý đến vậy.
Dù trong lòng có chút thầm oán trách, nhưng Cố Tử Ý vẫn đứng lên đón lấy chiếc giỏ nhỏ trên tay mẹ Lâm, hỏi: “Mẹ, mẹ lại mang cái gì đến vậy ạ?”
Mẹ Lâm cười hiền hậu: “Năm nay, bên nhà ngoại của chị dâu cả con trồng được dưa hấu, nên cho nhà mình mấy quả. Mẹ mang đến cho các con, con cứ dìm xuống giếng cho mát, rồi cắt ra ăn!”
Đại Bảo và Nhị Bảo ở phía sau nghe thấy dưa hấu mát lạnh thì hớn hở giục mẹ cắt ra ngay lập tức. Vẫn là Cương Tử nhanh tay xách giỏ dưa vào bếp, thoăn thoắt bổ hộ.
Mẹ Lâm lại nói thêm: “Cha con bảo công việc đồng áng cũng đã hòm hòm, hôm nào các con thu xếp về nhà ăn bữa cơm.”
Cố Tử Ý không trả lời, chỉ khẽ liếc nhìn về phía Lâm Quân Trạch. Anh gật đầu thay lời đáp: “Vâng, thưa mẹ. Đến bữa đó chúng con sẽ thu xếp về ạ.”
Mẹ Lâm tươi cười rạng rỡ, bà xách chiếc rổ mây không, nhanh chân trở về nhà. Cố Tử Ý định tiễn bà ra ngõ, nào ngờ mẹ chồng thoắt cái đã đi khuất, nhanh nhẹn chẳng khác gì người trẻ tuổi.
Mọi người ăn dưa hấu, hóng gió đêm dịu mát, lắng nghe tiếng ve vẫn còn kêu ran trên cây. Cố Tử Ý nhắm hai mắt lại, thực sự cảm nhận được nếp sống mộc mạc của thời đại này, một sự thư thái, thảnh thơi mà thuở trước cô chưa từng được nếm trải.
Cô đâu hay biết, trong mắt người đàn ông đang ngồi bên cạnh, cô lúc này đã là một cảnh sắc hữu tình nhất. Thật sự cô đang ngắm phong cảnh, còn anh lại đang ngắm nhìn cô, giữa họ dường như có một nỗi lòng khó tỏ bày, chỉ những người trong cuộc mới thấu.
Không biết từ lúc nào Cương Tử đã dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo đi mất, chờ đến khi Cố Tử Ý mở mắt lên, quay đầu sang thì ánh mắt vô tình chạm nhau.
Vẫn là Cố Tử Ý đành phá vỡ sự ngượng nghịu đang vây lấy hai người.
“Vậy… chúng ta vào nhà thôi!”
Sau đó, cô khẽ sờ lên gương mặt đã hơi nóng của mình, lại lấy cớ gọi to tên Đại Bảo và Nhị Bảo, tự dối lòng mình rằng chẳng có gì.
Lâm Quân Trạch nhìn thấy vẻ bối rối của cô thì thấy rất buồn cười, nhưng anh vẫn đáp lời: “Hẳn là mấy đứa nhỏ đã vào trong hết rồi, chúng ta cũng vào thôi.”
---