Khi đến đầu hẻm, vì tuyến đường chính ở đây người xe tấp nập, nên hai người xuống xe dắt bộ.
“Chị dâu, xung quanh đây toàn là tứ hợp viện sao!” Lâm Hiểu Lan tròn mắt nhìn quanh nói.
“ Đúng vậy, cả khu này là một khu dân cư rộng lớn, tứ hợp viện lớn nhỏ đều có cả. Ngay trước mắt em còn có một căn phủ đệ nữa, căn đó mới thực sự là rộng lớn!”
“Chà, vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền mới mua nổi chứ!” Lâm Hiểu Lan quả thật không thể tưởng tượng nổi giá nhà đất ở Bắc Kinh.
Cố Tri Ý chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Đợi khi hai chị em về tới nhà Cố Tri Ý, Lâm Hiểu Lan không khỏi ngạc nhiên vì căn nhà bỗng im ắng lạ thường.
“Chị dâu, Đại Bảo và đám trẻ đều không có nhà sao?”
“Có chứ, đang ở nhà xem ti vi cả đấy.” Cố Tri Ý cất xe, rửa tay, rồi dẫn Lâm Hiểu Lan vào nhà.
“Ti vi ư?” Lâm Hiểu Lan khó hiểu hỏi lại.
Nhưng vừa bước chân vào nhà, cô đã nhanh chóng trông thấy chiếc ti vi mà Cố Tri Ý nhắc đến.
Lần đầu tiên nhìn thấy người đang chuyển động trong một chiếc hộp nhỏ, Lâm Hiểu Lan không khỏi tròn xoe mắt ngỡ ngàng.
“Em vẫn luôn nghe người ta nói về ti vi, nhưng đây là lần đầu tiên được mục sở thị. Thật không ngờ, lại có người ở bên trong chiếc hộp nhỏ này!”
“Cô cô, cô đến rồi!” Đám trẻ nhìn thấy Lâm Hiểu Lan, đều nhanh chóng quay lại chào hỏi.
“Ai, cô tới rồi đây! Các cháu đều ở nhà đợi cô sao?”
“Thời tiết bên ngoài nóng bức như vầy, giờ này chỉ nên ở nhà thôi, không nên chạy ra ngoài làm gì, coi chừng lại đen nhẻm vì nắng thì khổ.” Cố Tri Ý khẽ thở dài, bất lực nói.
Sau đó, cô giới thiệu Hà Thúy và một chị dâu khác là chị Khâu với Lâm Hiểu Lan.
“Em vẫn thường nghe chị dâu em nhắc đến hai chị, chị ấy còn luôn miệng khen hai chị thu vén nhà cửa, chăm sóc tụi nhỏ rất giỏi giang.” Lâm Hiểu Lan giờ đây đã khéo léo hơn trong lời ăn tiếng nói. Cô bước tới, khen hai người khiến họ có chút ngại ngùng.
“Ôi dào, có gì đâu mà, đó là việc tụi em nên làm mà.” Hà Thúy ngượng nghịu mỉm cười đáp.
Cố Tri Ý liếc nhìn đồng hồ, mặt trời cũng đã ngả bóng đỉnh đầu, nên cô đi trước vào bếp nấu cơm.
Để Lâm Hiểu Lan ngồi xem ti vi cùng Đại Bảo và mấy đứa nhỏ.
Lâm Hiểu Lan vốn dĩ còn muốn vào giúp Cố Tri Ý, nhưng lại bị Cố Tri Ý từ chối khéo.
Cố Tri Ý một mình lo bữa cơm trưa.
Đến khi Cố Tri Ý gọi mọi người ra ăn cơm, không ngờ Lâm Hiểu Lan cũng mải mê dán mắt vào màn hình ti vi như lũ trẻ con.
Mặc cho Cố Tri Ý gọi mấy lần, cô nàng mãi mới chịu rời mắt khỏi màn hình.
Cố Tri Ý nhìn bộ dạng này của cô cũng đành bật cười.
“Thôi được rồi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi nghỉ ngơi một lát, Hiểu Lan, không phải lúc nãy em còn bảo mệt sao?” Cố Tri Ý đành phải nhắc nhở.
“Hì hì, chị dâu, tự dưng em thấy vừa đến nhà chị là sực tỉnh cả người ấy mà.” Lâm Hiểu Lan cười lỏn lẻn đáp.
Cố Tri Ý chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu hết ý tứ của Lâm Hiểu Lan.
“Hết mệt sao? Không mệt thì buổi chiều đi ra tiệm giúp chị một tay nhé?” Cố Tri Ý vừa nói dứt lời, Lâm Hiểu Lan đang còn hào hứng vì xem ti vi liền xịu mặt xuống.
Cố Tri Ý:…
Đâu cần phải làm bộ làm tịch đến thế chứ?
Mấy đứa nhóc thấy bộ dạng của Lâm Hiểu Lan liền cố nén cười.
“Thôi được rồi, ăn cơm đi. Em xem kìa, mấy đứa nhỏ còn đang cười em đấy.” Cố Tri Ý vừa nói vừa bế Đoàn Đoàn và Viên Viên đặt lên ghế.
“Chị dâu, để em giúp chị đút cơm cho tụi nhỏ nhé?” Lâm Hiểu Lan tưởng Cố Tri Ý muốn đút cơm, còn chuẩn bị giúp đỡ cô.
“Không cần đâu, tự tụi nhỏ có thể ăn được mà.” Cố Tri Ý đặt chén đũa, gắp thêm thức ăn cho từng đứa. Hai chị em liền cầm lấy thìa, vội vàng bắt đầu ăn.
Lâm Hiểu Lan nhìn cảnh này, không khỏi trầm trồ khen ngợi Cố Tri Ý.
“ Đúng là chị dâu biết cách dạy con, cứ để tụi nhỏ tự lập như vậy. Thằng nhóc nhà em vẫn còn được bà nội đút cơm cho ăn đấy chứ?”
Lâm Hiểu Lan chợt nhớ đến con trai mình, lớn hơn Đoàn Đoàn và Viên Viên gần một tuổi.
So sánh như vậy, Lâm Hiểu Lan cảm thấy mình hẳn là nên viết một lá thư về quê, trao đổi lại với bà mẹ chồng chút đỉnh.
“Phải dạy những thứ này từ nhỏ, để tụi nhỏ dần dần tự học, cứ tùy ý chúng thôi, miễn là có thể ăn no là được.” Cố Tri Ý thản nhiên nói.
Lâm Hiểu Lan cảm thấy mình vẫn nên học hỏi thêm nhiều điều từ người chị dâu này.
---