Nơi này địa thế hiểm trở, nhìn địa hình thì chắc hẳn đã không còn nằm trong phạm vi Bắc Kinh nữa.
Thế nhưng, nhìn quanh quẩn đây chẳng có lấy một bóng người, trừ phi còn một lối vào khác mà họ chưa hề hay biết.
Nhóm người ngẫm nghĩ một chốc, thấy Lâm Quân Trạch vẫn mải miết săm soi khắp nơi, cũng liền gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm.
Mãi đến lúc trời chạng vạng, họ mới tìm được một nơi trú ẩn. Đúng lúc đó, Lâm Quân Trạch phát hiện ra dấu vết Cố Tri Ý để lại cho anh ở một góc khuất trên mặt đất.
Điều này như bắt được vàng, nhóm Lâm Quân Trạch lại có thêm phương hướng để tiếp tục tìm kiếm.
Chỉ là địa đạo do người địa phương đào từ trước, cũng được thiết kế vô cùng tinh xảo.
Đường đi bên trong như một mê cung vậy, mỗi lượt chỉ đủ cho ba người cùng lúc lách mình qua.
Lúc đầu, nhóm người ở bên trong không tìm đúng lối đi nên cứ mãi đi vòng quanh.
Sau đó, vẫn là Lâm Quân Trạch chỉ huy. Ba người tách ra theo ba lối khác nhau, nhưng rồi tất cả lại quay về điểm xuất phát.
Lâm Quân Trạch cũng biết chuyện này, có lẽ nơi đây còn ẩn giấu cơ quan hay mật đạo nào đó, chỉ khi tìm được nó, cánh cửa này mới có thể mở ra.
Nhóm người không hiểu rõ hoàn cảnh nơi đây, hơn nữa sắc trời cũng đã tối muộn, Lâm Quân Trạch cũng không dám hành động liều lĩnh.
Mà mấy đứa trẻ ở nhà, từ đêm qua đã không nhìn thấy cha mẹ, tuy rằng Hà Thúy đã nói rằng Cố Tri Ý và Lâm Quân Trạch có việc bận phải làm.
Thế nhưng những đứa trẻ đã lớn, không còn dễ bị lừa dối nữa, đặc biệt là vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Quân Trạch vào đêm qua.
Quả nhiên, chuyện này càng thêm phần phức tạp.
Nhưng bọn nhóc đều vẫn chỉ là trẻ nhỏ, làm sao có thể giúp được gì.
“Haizz, Đại Bảo, anh nói xem, có phải cha mẹ gặp phải chuyện gì rồi không? Sao em vẫn cứ có cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó. Anh xem, đêm qua cha có vẻ khẩn trương như vậy.”
Nhị Bảo thở dài, nhỏ giọng thì thầm với Đại Bảo.
Đại Bảo cũng chống tay lên hai má, vẻ mặt lo lắng gật gật đầu.
“ Nhưng mà, chúng ta lại không giúp được cha mẹ.”
“ Đúng vậy, giá mà em lớn hơn một chút nữa thì tốt biết mấy.” Nhị Bảo từ từ nói.
Hai người không hề hay biết, Đoàn Đoàn ở gần đó đã nghe thấy tất cả.
Đoàn Đoàn trông thì như đang mải mê chơi đùa, thật ra lại đang nghe lén.
Cha mẹ xảy ra chuyện ư?
Đoàn Đoàn theo thói quen lại mân mê khối ngọc ban chỉ đeo trên cổ, rồi một mình lẩm bẩm với nó: “Cầu cho cha mẹ bình an trở về nhé. Ngoan nhé...”
“Em gái, em đang làm gì vậy?” Tam Bảo nhìn thấy Đoàn Đoàn khom lưng, ở một bên đang lẩm bẩm điều gì đó một mình.
Tiến tới tò mò hỏi.
Kết quả lại nhìn thấy Đoàn Đoàn chảy nước miếng thèm thuồng nhìn món đồ chơi hình đùi gà.
“Em gái ngốc, cái này không thể ăn, nếu em muốn ăn, phải đợi sau khi em lớn hơn một chút thì mới có thể ăn.”
Tam Bảo ở một bên dạy dỗ.
Đoàn Đoàn:
Anh Ba đúng là lắm lời!
Nhưng Đoàn Đoàn vừa lẩm bẩm xong xuôi thì đúng lúc đó, Lâm Quân Trạch quả nhiên đã tìm thấy một lối vào khác. Thế là nhóm của anh cũng không cần phải động vào cơ quan mật, cũng đỡ phải rút dây động rừng.
Họ lần theo bóng đêm tiến vào.
Bên ngoài thì để lại một người canh gác.
Lâm Quân Trạch lẻn vào, chợt phát hiện nơi đây có người canh giữ.
Hơn nữa, trông tựa như một khu định cư của bộ lạc vậy.
Nhóm của Lâm Quân Trạch lại lặng lẽ rút lui ra ngoài.
“Thế nào? Lão đại, tìm được rồi phải không?” Khi Lâm Quân Trạch vừa ra ngoài, người đứng chờ liền vội vàng tiến tới hỏi.
“Tìm được thì đã tìm được, nhưng e rằng nơi này không hề đơn giản chút nào!” Lâm Quân Trạch nghiêm túc nói.
“Vậy thì bây giờ chúng ta còn tiếp tục chờ đợi ở đây sao?”
Lúc này Lâm Quân Trạch cũng không quyết định được, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải xác nhận xem liệu Cố Tri Ý có ở trong này không.
---