Và sự thật đúng như mọi người trong nhà vẫn nghĩ, Lý Hồng Hà đúng là người dễ mủi lòng. Mẹ ruột chị ta chỉ cần nhỏ vài giọt nước mắt, nói mấy câu ngon ngọt là chị ta lại vội vàng quay ra cam chịu để gia đình ấy bòn rút mình.
"Mẹ, con… hiện tại cuộc sống bên nhà mẹ đẻ cũng không dễ dàng gì, con thân làm con gái sao có thể trơ mắt nhìn họ mãi được, đúng không?” Lý Hồng Hà nhỏ giọng biện giải.
“Bọn họ sống không dễ dàng ư? Sống không nên thân thì phải trách ai?” Mẹ Lâm vừa nhắc đến vấn đề này là bắt đầu tuôn một tràng trách móc không ngớt.
“Họ sống không ra gì thì đúng là đáng đời. Con có thấy nhà ai đến bây giờ còn không có cơm mà ăn hay không? Chẳng phải là vì họ quá lười biếng hay sao? Bây giờ đất nước đã mở cửa giao thương buôn bán được một thời gian dài rồi, con xem cái căn nhà của bên nhà mẹ đẻ con mà xem, cỏ dại đã mọc lên um tùm nhưng chẳng thấy bóng dáng ai ra cắt dọn.”
Lý Hồng Hà cũng biết rõ tình cảnh bên nhà ngoại, vừa bị mẹ Lâm nói một tràng như vậy thì tức thì cứng họng, chẳng thể thốt nên lời.
Bên nhà Lâm Quốc Đống cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng nhìn thấy Lý Hồng Hà cứ mãi như vậy thì cũng hận rèn sắt không thành thép.
Mắt thấy cuộc sống gia đình đang dần dần khấm khá hơn, sao lại tòi ra một con thiêu thân như vậy chứ?
“Dù sao thì hôm nay anh cũng phải nói rõ cho em biết lời này. Nếu như em còn tiếp tục cho họ tiền, vậy thì chúng ta cũng đừng chung sống với nhau nữa.” Lâm Quốc Bình cầm điếu thuốc, có chút bực bội châm lửa hút.
“Cái gì? Lâm Quốc Bình! Anh vậy mà lại nói với em những lời này sao?” Lý Hồng Hà tức thì sững sờ.
Đây quả nhiên đúng như lời mẹ ruột chị ta từng nói, đàn ông một khi có tiền liền dễ dàng tha hóa. Bây giờ anh ta kiếm được chút tiền rồi thì bắt đầu ghét bỏ chị ta ư?
Bây giờ chị ta cũng chỉ là lén lấy chút tiền cho bên nhà ngoại, vậy mà anh ta đã làm quá mọi chuyện lên đến mức muốn ly hôn ư?
Hốc mắt của Lý Hồng Hà tức khắc đỏ hoe, nhìn Lâm Quốc Bình với vẻ mặt đau đớn tột cùng.
“Đừng nói nữa, tôi biết ngay mà! Lâm Quốc Bình, giờ anh có năng lực rồi thì ghét bỏ tôi phải không? Con trai thì tôi cũng đã sinh cho anh rồi, giờ anh vừa lòng rồi, có tiền rồi thì có thể tiếp tục đi tìm gái trẻ sao?”
Lý Hồng Hà ăn nói hồ đồ, không suy nghĩ trước sau.
Những người ở đây nghe thấy mấy lời Lý Hồng Hà nói đều không khỏi nhíu mày.
“Lý Hồng Hà, chuyện anh đang nói với em là chuyện em lấy tiền đi chu cấp cho nhà mẹ đẻ, em đừng có đứng đây cãi cùn với anh nữa. Nếu em còn có thêm lần sau nữa, vậy thì em cứ về nhà mẹ đẻ mà ở luôn đi!”
“Được thôi! Anh còn không phải là đang muốn tống khứ tôi đi, để rồi sau đó đi tìm những cô gái trẻ tuổi hay sao?”
Mẹ Lâm đứng bên cạnh cũng không thể nghe nổi nữa, người này sao lại không hiểu tiếng người đến vậy chứ?
“Vợ thằng hai, ý của thằng hai là chuyện lần này đã lỡ rồi thì thôi, nhưng con cứ mang tiền trong nhà đi chu cấp cho bên ngoại như vậy, thì họ sẽ càng ngày càng được đà lấn tới, ỷ lại vào con. Hiện tại công việc của các con chỉ vừa mới khởi sắc, sau này con có thể có được bao nhiêu tiền để đưa cho người nhà mẹ đẻ con chứ.”
Mẹ Lâm ở bên cạnh tận tình khuyên bảo.
Chỉ là, lúc này Lý Hồng Hà đã hoàn toàn không lọt tai bất cứ lời nào. Vừa nghe Lâm Quốc Bình muốn ly hôn, chị ta liền rơi vào trạng thái gần như phát điên.
“Mẹ, đừng nói gì nữa cả! Các người là người một nhà với nhau, đương nhiên là đứng về phía anh ấy. Con biết, các người đã sớm ghét bỏ con từ lâu rồi.”
Người của Lâm gia nghe chị ta đổ vấy một cái nồi to tướng như vậy liền thấy đau đầu nhức óc. Đúng là nói chuyện với kẻ không hiểu tiếng người thật sự rất mệt.
---