Cố tình Lý Hồng Hà còn khóc lóc sướt mướt, ra vẻ như người của Lâm gia đều đang bắt nạt chị ta.
"Được rồi, các người đừng ồn ào nữa, dọa đến mấy đứa nhỏ bây giờ." Cha Lâm thở dài nói.
Lâm Quốc Bình nghe xong cũng vô cùng đau đầu, nhưng đây là chuyện nhà mình, anh cũng không muốn cha mẹ phải bận lòng quá nhiều.
Sau khi khuyên nhủ mọi người về phòng nghỉ ngơi, Lâm Quốc Bình cũng không nói chuyện thêm với Lý Hồng Hà nữa. Giờ đây chị ta đã không còn nghe lọt tai lời nào, có nói cũng chỉ uổng phí.
Cũng bởi vì sợ đã trễ thế này sẽ lại đánh thức ông bà Lâm và mấy đứa nhỏ, nên anh đành quay lưng lên giường đi ngủ.
Cứ thế nhắm mắt làm ngơ.
Lý Hồng Hà nhìn thái độ dứt khoát của Lâm Quốc Bình, đành ngồi một mình thẫn thờ bên mép giường, lòng ngổn ngang suy nghĩ rồi sinh lòng hối hận.
Ban đầu chị ta đuối lý, nhưng chẳng hiểu sao lại quay sang tự thấy mình uất ức, tủi thân.
Chị ta cảm thấy bản thân mình đã hy sinh nhiều như vậy cho cái nhà này, mà nhà chồng lại chẳng hề ghi nhận chút công lao nào.
Giờ đây kiếm được ít tiền liền bắt đầu coi thường chị ta.
Số tiền đó cũng có phần của chị ta, mang về nhà mẹ đẻ thì có gì sai?
Lâm Quốc Bình chẳng phải cũng thường xuyên gửi tiền về Lâm gia đó thôi sao?
Cớ gì chỉ cho quan châu đốt đèn, không cho dân chúng thắp nến?
Lý Hồng Hà lại bắt đầu ấm ức suy nghĩ. Nếu Cố Tri Ý có mặt ở đây, có lẽ cô sẽ phải bật thốt lên: Đúng là nghĩ không thông mà.
Thế rồi, khi nghe ngóng lại tin tức về Lâm gia, mới hay bên nhà chú hai đang rối loạn vì chuyện ly hôn.
Vốn dĩ là chuyện riêng của đôi vợ chồng, vậy mà người nhà Lý gia lại cứ nhúng tay vào, khiến mọi chuyện càng thêm rối như tơ vò.
Lần này, Lâm Quốc Bình đã hoàn toàn dứt khoát, xác định rằng cuộc sống như vậy không thể tiếp tục thêm nữa.
Chuyện lần trước anh còn tạm gác, giờ lại thêm chuyện này, Lâm Quốc Bình tự nhủ rằng công việc làm ăn của mình sau này nhất định sẽ ngày càng phất lên, nhưng Lý Hồng Hà thì mãi mãi chẳng thể nào thay đổi được tính nết.
Nếu chị ta chịu thay đổi, thì đã chẳng có cớ sự ầm ĩ như bây giờ.
Phải nói rằng, Lâm Quốc Bình đã hoàn toàn chán nản với Lý Hồng Hà.
Anh tự nhủ, đáng lẽ ra mình chẳng nên nuôi hy vọng gì ở Lý Hồng Hà ngay từ ban đầu. Nhưng nghĩ lại, khi ấy chị ta vẫn còn đang bụng mang dạ chửa.
Dẫu không có con cái, thì anh cũng chỉ có thể nhẫn tâm đến một chừng mực nào đó thôi, phải không?
Chỉ là không ngờ, phút yếu lòng đó lại gây ra cớ sự như ngày hôm nay.
Nhưng giờ đây vẫn chưa phải là quá muộn. Công việc làm ăn của anh sau này nhất định sẽ không chỉ dừng lại ở đây, dù sự nghiệp của Lâm Quốc Bình hiện giờ cũng chưa phải là to tát gì.
Hơn nữa, với tình hình giá cả thị trường bây giờ, Lâm Quốc Bình không nghĩ anh sẽ mãi quanh quẩn nơi huyện thành nhỏ bé này.
Nếu có năng lực, anh vẫn hy vọng có thể vươn xa hơn, không chỉ vì bản thân, mà còn vì các con, bởi vậy anh càng phải cố gắng nỗ lực gấp bội phần.
“Ba ơi, sau này mẹ không thể sống cùng chúng ta nữa sao ạ?” Lâm Ngọc Đình nhỏ giọng hỏi.
Các con giờ cũng đã lớn, nên Lâm Quốc Bình không muốn che giấu chúng.
Anh bèn kể lại tình hình trong nhà cho các con nghe, và nói rõ rằng việc chúng muốn đi theo ai, anh sẽ tôn trọng ý muốn của chúng.
Tuy vậy, Lâm Quốc Bình vẫn không muốn từ bỏ quyền nuôi dưỡng các con.
Nếu về nhà bên đó, dù là những đứa trẻ ngoan ngoãn đến mấy, e rằng cũng khó tránh khỏi bị người nhà họ Lý làm hư hỏng, nói gì đến việc người nhà Lý gia có thể bao dung cho mấy đứa nhỏ, đó mới là chuyện lạ.
“Ba ba, chúng con muốn đi theo ba.”
“Vâng, bọn con theo ba.” Cả lũ trẻ đều kiên quyết bày tỏ lập trường của mình.
Đặc biệt là hai đứa lớn, trước đây vì là con gái, nên người nhà họ Lý hễ gặp là lại bóng gió hai chị em chúng nó chính là của nợ, chỉ tổ tốn tiền. Đừng tưởng con trẻ còn nhỏ mà không biết gì, tất cả những lời người lớn nói chúng đều khắc cốt ghi tâm.
Hơn nữa, hai chị em cũng không tin nếu về với mẹ thì mẹ sẽ vẫn đối xử tốt với chúng.
Nói không chừng nếu đến Lý gia, họ vừa bàn bạc xong là có thể không cho hai chị em đi học luôn.
Thế nên, lựa chọn sáng suốt nhất lúc này chính là đi theo ba.
Từ nhỏ đã lớn lên ở Lâm gia, tình cảm đối với nhà họ Lâm tất nhiên nặng hơn rất nhiều so với cái nhà bà ngoại xa lắc xa lơ, chẳng chút liên quan gì đó.
---