Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 987

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lâm Thúy Vân vốn vẫn lấy hàng từ chỗ Cố Tri Ý về bán. Cô ấy đã học được không ít kinh nghiệm từ chị dâu mình, không ngờ mới non nửa năm đã kiếm được khoản tiền lời kha khá.

Chẳng phải năm nay cô ấy còn có ý định mở thêm một cửa hàng nữa sao?

Nhưng sau đó, vì chuyện của Lâm Thanh Bách mà cô ấy đành gác lại ý định mở cửa hàng, tiếp tục bày bán ở vỉa hè.

Đợi đến khi Lâm Thanh Bách nói muốn vào Thâm Thị, Lâm Thúy Vân liền bắt đầu hướng tới thị trường nơi đây.

Hơn nữa, Cố Tri Ý còn hứa rằng nếu Lâm Thúy Vân bằng lòng góp vốn và giao đủ tiền, cô sẽ giúp mở một cửa hàng khang trang, đẹp đẽ, giống hệt cửa hàng ở Bắc Kinh.

Lâm Thúy Vân suy đi tính lại một hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Sự hợp tác giữa chị dâu Cố Tri Ý và em dâu Lâm Thúy Vân coi như thuận lợi. Cố Tri Ý nào ngờ, chính Lâm Thúy Vân lại là người mở đường, giúp cô đặt chân vào thị trường miền Nam.

Nhưng mà như vậy cũng hay, đằng Dương Thành bên kia giờ có Cố Tử Lâm phụ giúp coi sóc.

Cố Tri Ý vẫn một mực tin tưởng vào cậu em.

Nhưng Cố Tri Ý nhìn cậu em, biết rằng có lẽ chẳng mấy chốc cậu cũng sẽ tự mình tách ra mà làm ăn riêng.

Chi tiết kế hoạch ăn Tết năm nay, có lẽ vẫn nên hỏi ý kiến của Cố Tử Lâm.

Vì gặp phải tai nạn dọc đường, nên chuyến đi của họ bị muộn mất hai ngày. Đến khi trở lại Triều Thị, trời cũng đã là 26 Tết.

Theo lệ thường, cả nhà ghé thăm bên nội trước.

Mẹ Lâm cũng đã hai năm trời ròng rã chưa được nhìn mặt lũ cháu.

Giờ đây chúng đã lớn phổng phao, trông khác hẳn hồi còn bé.

Bọn trẻ cũng chẳng hề rụt rè, ngoan ngoãn chắp tay chào hỏi mọi người.

“Ôi chao, Đoàn Đoàn, Viên Viên của ông bà nội đây sao? Lớn phổng phao, sắp sửa thành những chàng trai, cô gái phổng phao rồi này!”

Mẹ Lâm mừng rỡ kéo hai đứa cháu lại gần, đôi mắt ngập tràn niềm ngạc nhiên và tình yêu thương.

“Sao lại về muộn thế? Xảy ra chuyện gì trên đường sao mà chậm trễ vậy hả?” Ông Lâm đứng bên cạnh hỏi.

Vốn dĩ khi Lâm Quân Trạch gọi điện về nhà, anh đã nói sẽ xuất phát vào ngày hôm sau, nhưng giờ lại chậm hơn hai ngày so với dự kiến.

“Dạ, trên đường có chút chuyện. Đến An Tỉnh bên kia thì gặp lũ quét ạ.” Lâm Quân Trạch kể sơ qua về sự tình lúc đó.

“Cũng may là đoàn tàu rút lui sớm, chứ không thì cả chuyến xe lửa đã gặp nạn lớn rồi.”

Mọi người nghe Lâm Quân Trạch kể sơ qua, nhưng ai nấy cũng ngầm hiểu rằng trong tình huống đó chắc chắn ẩn chứa nhiều hiểm nguy khôn lường.

Nếu như lúc ấy không dừng lại mà đoàn xe lửa vẫn đi với vận tốc năm cây số một giờ, e rằng sẽ vừa vặn ở trên cầu. Khi đó, nếu lũ quét đổ ập xuống, cả đoàn tàu sẽ rơi khỏi cầu. Cũng may nhờ sự ứng phó kịp thời của anh chị tiếp viên mà mọi người mới may mắn thoát nạn.

Mảnh đất này vốn dĩ đã gần biển, chẳng phải thường xuyên hứng chịu bão lũ đó sao. Cứ mấy chục năm lại có một trận lụt lớn, sự hiểm nguy khôn lường thì ai từng trải qua đều thấu rõ.

Bởi vậy, ai nấy trong lòng vẫn còn thót tim.

Cũng may mà giờ đây, tất cả đều đã bình an trở về.

Cố Tri Ý lấy hết những món quà mang về cho nhà ông Lâm từ trong túi ra. Còn có mấy hộp ca cao thơm lừng, phải biết rằng đây chính là cả một trời ký ức tuổi thơ của biết bao người chứ!

Cố Tri Ý hướng dẫn chị Vương Anh cách pha chế. Thứ ca cao này thoảng hương sôcôla nồng nàn, ấm áp, lan tỏa khắp căn phòng. Bọn trẻ đều xúm xít lại hít hà mấy hơi, vừa kinh ngạc vừa tấm tắc khen: “Thím út ơi, thơm lừng cả mũi luôn!”

Đám Đại Bảo ở nhà đã được nếm thử qua rồi, nên tuy rằng thích nhưng cũng chẳng bu lại nữa.

“Thơm lắm phải không? Mấy đứa đợi thím một lát, thím pha cho mỗi đứa một cốc nếm thử nhé.” Cố Tri Ý mỉm cười nói.

Một đứa bé lanh lẹ chạy vào bếp lấy thìa cùng ấm nước. Mấy đứa nhỏ khác thì cứ thế quây quần bên cạnh, chăm chú dõi theo Cố Tri Ý nói chuyện với Vương Anh, chẳng muốn rời đi.

Chỉ chốc lát sau, mỗi đứa đã có một ly ca cao nóng hổi trong tay, nhấm nháp từng chút một đầy thích thú.

“Oa, uống ngon quá!”

Mẹ Lâm đứng cạnh, miệng làu bàu Cố Tri Ý chi tiêu hoang phí, thế nhưng nhìn thấy ly ca cao nóng hổi tỏa mùi sôcôla nồng nàn thì bà lại nuốt ngược những lời định nói vào trong.

Chà, bà ngửi thôi cũng đã thấy mê mẩn rồi. Vì thế mọi người đều ngồi xuống uống ca cao. Nhưng mà sắp đến Giao thừa, trong nhà ai nấy đều bận rộn. Nói mấy câu xong, mẹ Lâm cùng mấy cô con dâu lại đi ra ngoài lo toan việc nhà.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 987