Hôm nay đã là 26 Tết rồi nên nhóm ông Lâm cũng bắt đầu sắm sửa cỗ bàn ngày Tết.
Có rất nhiều món ăn cần phải chuẩn bị, còn có nhiều việc khác cần phải làm.
Cố Tri Ý chẳng nán lại lâu bên nhà ông Lâm. Về đến nhà, cô vội cất đồ đạc xong xuôi, rồi lại cẩn thận dặn dò thêm.
"Hôm nay thời tiết tốt nên đem chăn ra phơi một chút cho thơm tho sạch sẽ, trong phòng cũng phải quét tước gọn gàng, tươm tất."
Mẹ Lâm dặn dò Cố Tri Ý ân cần như vậy. Thế là cả nhà lại tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ trở về căn nhà nhỏ của mình.
Đoàn Đoàn tuy mới ba tuổi, chưa nhớ rõ được nhiều chuyện, nhưng điều đó chẳng hề ngăn cản được vẻ háo hức không tả xiết của cậu bé.
Cho nên mới vừa ra khỏi nhà đi theo đám Viên Viên, bắt đầu trò đuổi gà chọc chó ầm ĩ, khiến đàn gà trong sân nhà ông Lâm sợ hãi cuống cuồng, chạy tán loạn sang cả sân nhà hàng xóm. Thế nhưng đám nhóc nghịch ngợm kia thì chẳng hề áy náy chút nào, trái lại còn cười toe toét thích chí.
Sau đó vẫn phải nhờ ba Lâm Quân Trạch đi tới ngăn lại mới giải cứu mấy con gà mái đáng thương ấy.
Trước đó mẹ Lâm giúp bọn Cố Tri Ý dọn dẹp qua loa căn nhà một chút. Đi vào trong nhà, ngoài bức tường bên ngoài có đôi chút cũ kỹ, phai màu theo tháng năm thì trong phòng vẫn rất sạch sẽ. Trong sân chất một đống củi khô, chắc hẳn bà đã chuẩn bị sẵn cho cả nhà.
Lâm Quân Trạch ra sân trước nhặt mớ củi khô chất ở sân, mang vào bếp bắc nồi nước.
Trên đường khi xuống xe ở khách sạn, mấy người cũng đã tắm xong nhưng mà bôn ba ròng rã cả một chặng đường nên Lâm Quân Trạch vẫn đun nước để mọi người tắm rửa qua loa cho đỡ mệt.
Thấy cũng gần trưa, cả nhà lại kéo nhau sang nhà ông Lâm dùng bữa cơm trưa. Đám nhỏ lâu ngày không gặp chẳng chút xa lạ, chỉ lát sau đã lại quấn quýt bên nhau chơi đùa.
Còn người lớn thì hỏi han tình hình làm ăn, cấy cày trong năm ra sao.
Cố Tri Ý thấy sắc mặt Lâm Quốc Bình có vẻ tươi tắn hẳn ra, ắt là chuyện ly hôn cũng đã nguôi ngoai phần nào theo thời gian. Trông thấy cuộc sống của mọi người dường như cũng dần khấm khá, dễ thở hơn trước.
Bởi vì cả năm may ra Cố Tri Ý mới về thăm nhà được đôi ba bận, nên giờ đây mọi người sum vầy bên nhau vui vẻ, đầm ấm hơn hẳn dạo trước. Nhiều gia đình nay đã dư dả hơn xưa, công việc buôn bán lặt vặt cũng khấm khá, nên chẳng ai còn bận lòng suy nghĩ chuyện gì xa xôi. Nhưng mà năm nay, năm sau nhà họ Lâm rục rịch muốn tách hộ, chia nhà riêng.
Lâm Quốc Bình dẫn theo mấy đứa nhỏ, dù ngày thường sinh sống ở huyện thành, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn có một chốn đi về nơi thôn quê.
Hơn nữa thằng con trai nhỏ cũng đã lớn, giờ Lâm Quốc Bình đã kiếm được chút vốn liếng kha khá, dự tính xin thôn một mảnh đất nền để cất căn nhà riêng trước.
Hai đứa con gái trong nhà cũng đã lớn phổng, bắt đầu có những khoảng riêng tư của mình, vừa vặn mỗi đứa một buồng riêng. Vả lại, sau này thằng con trai lớn lên cưới vợ cũng có chỗ an cư lạc nghiệp, không phải chen chúc.
Nhà ông Lâm tuy không tệ nhưng là nhà cũ, người đông dần cũng trở nên chật chội không đủ chỗ. Nên năm ngoái Lâm Quốc Bình đã cất xong nhà mới rồi, chỉ còn chờ sang năm là chuyển về an cư.
Còn hai vợ chồng Lâm Thanh Bách thì lại xuôi về thành phố Thâm Quyến làm ăn, chuẩn bị xem xét tình hình rồi sang năm cũng sẽ dựng nhà riêng ở đó. Về sau, nhà ông Lâm chỉ còn lại hai ông bà già và cả nhà Lâm Quốc Đống mà thôi.
Cha mẹ luôn ở cùng với con cả, năm nay mọi người ngồi quây quần lại bên nhau cũng đã bàn bạc xong xuôi việc gửi tiền dưỡng lão về cho cha mẹ. Bắt đầu từ những năm tám mươi, giá cả hàng hóa dần tăng cao, cho nên tiền dưỡng lão Cố Tri Ý gửi về cho ông bà cụ từ mấy chục đồng mỗi năm đã tăng thành 500 đồng mỗi năm.
Cả nhà lão đại thì nói sẽ chu cấp gạo và tiền, hơn nữa phụng dưỡng hai ông bà cụ chu đáo. Nhà lão nhị và lão tam cũng đều góp tiền.
Dù sao thì tuổi tác càng lớn, nếu có đồng ra đồng vào sẽ tự tin hơn một chút. Không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cha mẹ Lâm đâu. Mấy đứa con trai đều hiếu thảo, dù ở xa nhưng ai nấy đều có tiền đồ, thành đạt, nên chẳng vì chuyện tiền nong mà gây gổ, xích mích với nhau.
---