Chú Hà vừa nói vừa quan sát thần sắc của cô: “Lần này bị đánh rất thảm, xương cẳng chân và cổ tay đều gãy, riêng tiền phẫu thuật đã hơn ba vạn tệ, còn chưa tính chi phí điều trị sau này! Bọn chúng còn ra lời đe dọa, nếu không trả tiền, lần sau sẽ thật sự c.h.ặ.t t.a.y nó!”
Trần Kim Việt giật mình thon thót, thủ đoạn tàn độc của bọn Quách Hải cô đã được nếm trải, nhưng thật sự nghe được tin này vẫn rất kinh khủng.
Cô có chút may mắn, bọn chúng độc ác thì độc ác, nhưng vẫn giữ chữ tín.
Đã thỏa thuận xong, thì không còn tìm cô gây phiền phức nữa.
Vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt quan sát của chú Hà, cô vô thức cau mày, ngữ khí không mấy thiện cảm.
“Chú Hà nói chuyện này với cháu làm gì? Có liên quan đến cháu sao?”
“Chú không có ý gì khác đâu!”
Chú Hà vội giải thích: “Chú chỉ muốn nhắc nhở cháu, nếu chưa thương lượng tốt với chủ nợ thì cố gắng đừng đi một mình! Nếu không may đụng phải, con gái càng nguy hiểm hơn!”
Lời nhắc nhở này có thể nói là rõ ràng rồi: nếu chuyện này cô đã biết thì thôi, nếu không biết thì tốt nhất nên cẩn thận một chút.
Mặc dù trong suy đoán của chú Hà, Trần Kim Việt chắc chắn không thể hoàn toàn không biết gì.
Dù sao bọn cho vay nặng lãi chỉ tìm Trần Kiệt chứ không tìm cô mà…
Sắc mặt Trần Kim Việt dịu đi một chút, thấy ông ta quả thật không giống có ý đồ khác, cô cũng nửa thật nửa giả lên tiếng.
“Một trăm vạn tệ tiền vay nặng lãi đó, là Trần Kiến Quốc cố ý rút tiền mặt đưa cho Trần Kiệt phòng thân trước khi chết, chuyện này mọi người đều biết chứ?”
“???”
Ông chủ Hà buột miệng thốt ra một câu chửi thề.
Chuyện này anh ta thật sự không biết.
Chuyện nhà họ Trần đã lắng xuống, vậy mà vẫn còn tin sốc à?
Trần Kim Việt nhìn chằm chằm vào anh ta, nghiêm túc nói: “Oan có chủ, nợ có người gánh, Trần Kiệt là người trưởng thành rồi, cũng chủ động cắt đứt quan hệ với cháu, chủ nợ của anh ta sẽ không tìm cháu đâu.”
--- Chương 85 ---
Ông chủ Quách muốn nuốt lời phủ nhận?
Chú Hà hiểu ra, ngầm phụ họa vài câu tỏ ý đồng tình, rồi không truy hỏi nữa.
Chỉ là lại nói: “Ông bà nội cháu bị cú sốc này ảnh hưởng không nhỏ, bây giờ đang gây rối với bệnh viện, nói bọn họ cố ý trả thù nên mới thu phí đắt như vậy! Kiểu gì sau này cũng tìm đến cháu, cháu cũng nên cẩn thận một chút!”
Trần Kim Việt gật đầu: “Cháu cảm ơn chú Hà ạ.”
Lời vừa dứt, chú Trịnh vừa chỉ huy dỡ hàng xong quay người lại, với vẻ mặt nghiêm nghị xen vào: “Đã tìm rồi, sáng nay vừa đến đấy.”
Trần Kim Việt: “???”
“Tối qua xe lớn chạy cả đêm, sáng nay tôi vừa chợp mắt một lát, đã nghe thấy ngoài cửa ồn ào lên rồi …”
Là bà lão nhà họ Trần.
Lúc đó ông ta còn tưởng là không sống nổi nữa nên lại đến gây sự làm loạn, hóa ra là vậy.
Quay đầu liếc nhìn Trần Kim Việt, ông ta lạnh lùng nói: “Ông Hà nói không sai, cô tốt nhất nên đề phòng một chút, có những người bị dồn vào đường cùng thì chó cùng cắn giậu thôi.”
Lần này Trần Kim Việt nghiêm túc hơn một chút: “Vâng, cháu sẽ chú ý, cháu cảm ơn chú Trịnh ạ.”
Nói xong chuyện này, ông chủ Hà cũng không nói nhiều, chỉ dặn cô lát nữa ăn cơm rồi nói tiếp.
Lần này đặt hàng cũng là mấy trăm nghìn tệ.
Trần Kim Việt thanh toán tại chỗ cho anh ta.
Sau đó lại đợi người giao gạo đến, cũng nhận hàng và thanh toán xong, Trần Kim Việt bảo chú Trịnh tiếp tục trông coi, còn cô thì đi trước.
Tối nay có hẹn ăn cơm, nên cô không hẹn Khương Kỳ An giao hàng.
…
Trần Kim Việt lái chiếc Mini nhỏ xinh chuẩn bị đến địa chỉ mà trưởng phòng Trương đã đưa, nhưng nhớ đến lời nhắc nhở vừa rồi, cô đỗ xe ở cổng nhà máy, gửi tin nhắn cho trưởng phòng Trương.
Trần Kim Việt: [ Tôi đang ở cổng nhà máy, anh cứ ra thẳng đây là được.]
Trưởng phòng Trương nhận được tin nhắn này có chút vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
Bà chủ mới này của anh ta tuy quan hệ rộng, hào phóng, nhưng lại thích hành động một mình.
Vậy mà hôm nay lại chủ động đón anh ta sao?
Trưởng phòng Trương không trả lời, nhanh chóng từ văn phòng đi ra, tiện miệng dặn dò quản đốc xưởng vài câu, sau đó hối hả chạy xuống lầu.
Chiếc Mini màu xanh lá cây đang đợi ở cổng, kiểu dáng đáng yêu, sáng bóng sạch sẽ.
Anh ta bước nhanh đến, gõ cửa kính ghế lái: “Bà chủ Trần, để tôi lái xe nhé?”
Trần Kim Việt ngồi ở ghế lái không nhúc nhích: “Anh biết lái xe không?”
Trưởng phòng Trương bị nghẹn họng: “…”
Nói thế là sao?
Ít nhất thì ngày trước lúc nhà máy chưa sập, anh ta cũng từng kiêm luôn tài xế riêng cho Trần Kiến Quốc.
Lần trước đi cùng cô xuống quê thu mua đồ, anh ta cũng từng đề nghị muốn giúp lái xe, nhưng cô không cho.
“Biết ạ.” Anh ta đáp lại dù có chút cạn lời.
Trần Kim Việt gật đầu, hỏi câu đó cũng chỉ là thuận miệng, tiếp theo mới là trọng điểm: “Chiều mai chúng ta mới đến nhà anh thu mua ngô, sáng mai không có việc gì, chúng ta đi đến cửa hàng 4S lấy xe nhé.”
Trưởng phòng Trương tưởng cô muốn đổi xe, dù sao chiếc xe này quả thật không được thể diện cho lắm: “Vâng, cô có ứng cử viên ưng ý nào không? Có cần tôi giúp tham khảo không?”
“Không, chủ yếu là anh lái, anh chọn là được.”
“???”