Làm Giàu Thôi! Tôi Có Nhà Máy Thông Cổ Kim

Chương 138

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trần Kim Việt nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh ta, khẽ nhếch cằm: “Lên xe đi, vừa đi vừa nói.”

Trưởng phòng Trương lên ghế phụ lái, sau khi nói chuyện kỹ hơn mới hiểu ra, Trần Kim Việt muốn mua một chiếc xe công cho nhà máy.

Bình thường chủ yếu là trưởng phòng Trương lái.

“Cô chắc chắn sẽ mở rộng nhà máy ở tỉnh thành rồi sao?” Trưởng phòng Trương hiểu ý ngay lập tức, vui mừng hỏi.

Trần Kim Việt gật đầu: “ Đúng vậy, đã thuê được chỗ rồi, một nhà máy dược phẩm, có thể sử dụng ngay lập tức. Hai nhà máy khác, tôi dự định làm đồ nội thất gỗ tự nhiên và nông cụ.”

Trưởng phòng Trương: “…”

Nhà máy dược phẩm không khó đoán, cô trước đây đã đặc biệt dặn dò giữ lại các đơn hàng y tế.

Nhưng đồ nội thất gỗ tự nhiên và nông cụ là từ đâu ra?

Cũng đâu có đơn hàng nào liên quan!

Vừa định hỏi tại sao, liền thấy sắc mặt Trần Kim Việt thay đổi hẳn.

Anh ta theo ánh mắt của cô nhìn ra, ở cổng nhà máy đang lảng vảng một gã trai tóc vàng hoe, dẫn theo ba người đàn ông cao to vạm vỡ, mặt mũi ai nấy đều hung tợn.

Nhìn thấy xe của Trần Kim Việt, bọn chúng bước nhanh tới, dường như muốn nói gì đó.

Trần Kim Việt nhìn thấy gã tóc vàng hoe cười cợt đó, tim cô đập như muốn vọt ra ngoài, đột ngột đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe vút một cái lao đi.

Trưởng phòng Trương vì quán tính, cả người bật ngửa ra sau, khi anh ta hoàn hồn lại, chiếc xe đã phóng đi một đoạn khá xa rồi.

Anh ta nhìn vào gương chiếu hậu thấy mấy gã vô công rồi nghề đó, vẻ mặt nghiêm túc: “Gã tóc vàng hoe kia là Quách Đào?”

Trần Kim Việt khẽ “ừm” một tiếng.

Trưởng phòng Trương quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì nữa.

Hôm nay anh ta cũng nghe nói, sáng nay bà lão nhà họ Trần lại đến cổng nhà máy gây rối một trận, nghe nói là Trần Kiệt lại bị bọn cho vay nặng lãi đánh…

Suốt dọc đường im lặng.

Trần Kim Việt đang vắt óc suy nghĩ.

Cô vừa nghe tin đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Trần Kiệt là khúc ruột của hai ông bà già nhà họ Trần mà, bọn họ thà để anh ta bị đánh gãy chân, cũng phải c.h.ế.t sống giữ chặt tiền sao?

Chuyện này hoàn toàn không hợp lý.

Trừ phi, bọn họ thật sự hết tiền rồi.

Bọn cho vay nặng lãi bây giờ lại chặn ở cổng nhà máy của cô, là vì một phân tiền cũng không lấy được sao?

Cũng không hợp lý.

Trần Kiệt đã mang đi một trăm vạn tệ và cả đồ cổ thật, tính ra ít nhất cũng phải mấy trăm vạn rồi …

Khi chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe khách sạn, Trần Kim Việt lên tiếng: “Trưởng phòng Trương, anh có mối quan hệ nào với công ty an ninh không?”

Trưởng phòng Trương hiểu ý cô ngay lập tức: “Muốn thuê vệ sĩ riêng sao?”

Trần Kim Việt khẽ “ừm” một tiếng: “Tìm người có thể đánh đ.ấ.m được ấy.”

Cô ban đầu đã nghĩ đến việc thuê vệ sĩ riêng, nhưng sau khi giải quyết xong chuyện vay nặng lãi, cô sợ vệ sĩ quá thân cận sẽ làm lộ một số bí mật của mình nên đã gác lại ý định đó. Nhưng so với việc kiếm tiền, sự an toàn của bản thân rõ ràng quan trọng hơn một chút!

Ban đầu cô tưởng ông chủ Quách đó lăn lộn trong giới xã hội đen, ít nhất cũng là người giữ chữ tín, đã nói chuyện xong xuôi là xong.

Bây giờ lại phát hiện, anh ta nuốt lời phủ nhận, còn muốn đòi tiền từ cô sao?

Không có cửa đâu!

Sáu giờ.

Trần Kim Việt đúng giờ bước vào phòng riêng.

Bàn tròn lớn chật kín người, đa số là những gương mặt quen thuộc, còn có vài người lạ, hơi căng thẳng.

Thấy cô bước vào, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Chú Lý liền đứng dậy chào đón: “Cháu gái, đến rồi à! Lại đây chú giới thiệu cho cháu…”

Bữa tiệc này là do ông và mấy ông chủ khác đứng ra tổ chức, ông lại thân quen nhất với Trần Kim Việt, nên làm người trung gian, đương nhiên là không gì thích hợp hơn.

Những người này đều là người quen, cũng là những lão làng có kinh nghiệm, lời nói khéo léo và dễ nghe.

Những người lạ kia cũng khiêm tốn và biết ơn.

Không khí nhất thời hòa hợp, hoàn toàn không có tình huống khó xử như Trần Kim Việt tưởng tượng.

“Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây, một là để cảm ơn bà chủ Trần nhỏ hào phóng, có việc làm ăn cũng nghĩ đến mọi người. Hai là, chúng tôi là những bậc trưởng bối, muốn gửi lời xin lỗi đến cháu.”

Người nói là Triệu Tuyền Minh.

Ông chủ lớn có tiếng tăm trong huyện.

Ngày trước Trần Kiến Quốc gặp mặt cũng phải khúm núm cười xòa theo.

Bây giờ lại nói chuyện ôn hòa và khách sáo như vậy với mình, Trần Kim Việt nhất thời cảm thấy như nằm mơ.

Ông ta ngữ khí hòa nhã, rất thân thiện: “Lúc cháu gặp chuyện, chúng tôi cũng không giúp được gì nhiều. Chủ yếu là không ngờ nhà họ Trần lại tàn nhẫn đến thế, hổ dữ còn không ăn thịt con… Haizz!”

Ông ta nói như chạm vào nỗi đau, khẽ thở dài một tiếng.

Ngay sau đó có người tiếp lời: “ Đúng là đồ súc sinh, dám hãm hại chính con gái ruột của mình!”

“Chúng tôi cũng bị ngớ người ra, không rõ chuyện này rốt cuộc là sao! Với lại cũng chưa hiểu rõ con người cô, không dám dễ dàng nhúng tay vào đâu!”

“ Nhưng cháu yên tâm nhé, sau này chỉ cần cháu mở lời, những chú, những bác này chắc chắn sẽ dốc toàn lực ủng hộ cháu!”

“…”

Một khi đã mở lời, kẻ lên án thì lên án, người giải thích thì giải thích.

Cuối cùng trịnh trọng bày tỏ thái độ.

Làm Giàu Thôi! Tôi Có Nhà Máy Thông Cổ Kim

Chương 138