LÂM NGUYỆT

Phần 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

5.

Ta đã đưa ra quyết định.

Ngay tại khoảnh khắc Lục Thành Phong cầm tấm ngọc bài sai lầm, mang theo tư thế của kẻ chiến thắng rời khỏi phòng đan của ta.

Ta khoanh chân ngồi xuống, ép ra một giọt tâm đầu huyết, lấy đạo tâm của ta, lập hạ tâm ma đại thệ.

「Ta, Lâm Nguyệt, xin lập lời thề tại đây.」

「Ba ngày sau, tại Đại điển Trăm năm của tông môn, tự xin c.h.é.m đứt khế ước đạo lữ với Lục Thành Phong.」

「Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, tiên lộ đôi đường. Nếu trái lời thề này, tâm ma phệ thể, vạn kiếp bất phục!」

Khoảnh khắc lời thề được lập, một đạo phù văn màu đen huyền ảo lóe lên rồi biến mất trên mu bàn tay ta, đây là dấu ấn chứng giám của đại đạo.

Ta lập tức liên lạc với vị sư tôn quanh năm ẩn thế của ta.

Ta kể lại toàn bộ sự việc cho người.

Bên phía sư tôn im lặng rất lâu, chỉ trả lời ta một câu.

「Nha đầu ngốc, ủy khuất cho con rồi. Muốn làm gì thì cứ làm, trời có sập xuống, vi sư chống cho con.」

Nửa ngày sau, tiên hạc do sư tôn phái tới xuyên qua mây mù, hạ xuống trước động phủ của ta.

Tiên hạc mang đến vô số tài nguyên tu luyện, kỳ trân dị bảo, thần công bí pháp, đủ để ta sau khi rời khỏi Thiên Diễn Tông có thể tự lập môn hộ, thậm chí là khai tông lập phái.

Có chỗ dựa rồi, ta không còn chút kiêng dè nào nữa.

Ta trực tiếp treo một tấm ngọc bài trước cửa phòng đan, trên đó chỉ có một dòng chữ.

「Trận pháp phòng đan không ổn định, cần bế quan bảo trì ba tháng, trong thời gian này tạm ngừng cung cấp tất cả đan dược.」

Tin tức vừa ra, tông môn xôn xao.

Những vị trưởng lão ngày thường đã quen với đan dược do ta luyện chế, lần lượt tìm đến tận cửa.

Người đầu tiên đến là Lý trưởng lão, người ngày thường hay gây khó dễ cho ta.

「Lâm Nguyệt! Ngươi có ý gì đây?『Xích Viêm Đan』của lão phu tháng này còn chưa lĩnh đâu!」

Cấm chế động phủ của ta, ông ta căn bản không vào được.

Ta chỉ để A Dao ra ngoài truyền lời.

「Lâm sư thúc nói, người muốn bế quan, không tiếp khách.」

Lý trưởng lão tức đến râu ria dựng đứng, nhưng cũng đành chịu.

Lần lượt, lại có thêm mấy vị trưởng lão và thân truyền đệ tử đến, đều bị ta từ chối ngoài cửa.

Làm xong tất cả những việc này, ta vẫn cảm thấy chưa đủ.

Đêm hôm đó, ta thay một bộ đồ đi đêm, lặng lẽ lẻn vào Tàng Kinh Các.

Ta trích ra một đoạn từ một cuốn công pháp ma đạo không hoàn chỉnh mà ta có được từ sớm.

Ta cải tiến nó một chút, khiến nó trông giống như một bộ công pháp chính đạo tốc thành uy lực mạnh mẽ, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng bên trong lại ẩn giấu một khuyết điểm chí mạng cực kỳ khó phát hiện.

Tu luyện pháp môn này, trong thời gian ngắn sẽ tiến bộ vượt bậc, nhưng sau nửa năm, linh lực sẽ bắt đầu nghịch hành, cuối cùng ăn mòn đạo cơ, hủy hoại căn cốt.

Ta chép lại bộ「bí pháp thượng cổ」 đã được 「cải tiến」 này lên một cuộn da thú cũ kỹ, làm ra vẻ như vô tình bị bỏ sót, nhét vào một góc khuất trên tầng hai của Tàng Kinh Các.

Ta tin rằng, nhất định sẽ có đệ tử nóng lòng muốn thành công phát hiện ra nó, mừng như bắt được vàng.

Ngày thứ hai sau khi làm xong tất cả những việc này.

Tông chủ, phụ thân của Lục Thành Phong, đích thân gửi đến một tấm thiệp mời mạ vàng.

Người đưa thiệp mời đến, là Vương quản sự mà tông chủ tin tưởng nhất.

Vương quản sự cúi người thật sâu chào ta.

「Lâm sư điệt, tông chủ dặn ngài nhất định phải tham dự Đại điển Trăm năm ba ngày sau.」

「Tông chủ nói, ngài và Thành Phong đều là tương lai của tông môn, tuyệt đối không thể vì nhất thời tức giận mà làm tổn thương hòa khí. Người sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng tại đại điển.」

Câu trả lời thỏa đáng?

Chẳng qua là muốn ta vì đại cục của tông môn, mà nuốt cục tức này vào bụng.

Ta cầm tấm thiệp mời tinh xảo, cười lạnh một tiếng.

Ta trả lời: 「Xin chuyển lời đến tông chủ, Lâm Nguyệt, nhất định sẽ có mặt.」

Vở kịch lớn này, sao có thể thiếu vai chính là ta được.

LÂM NGUYỆT

Phần 5