Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Để hóa giải nguy cơ cho tông môn, Phó Vãn đã một mình đối mặt với lôi kiếp hòng phi thăng thành tiên. Nào ngờ khi mở mắt ra, cô đã quay về thế giới cũ, lại còn bị ràng buộc một cách khó hiểu với một hệ thống ẩm thực.

Phó Vãn nhìn cậu con trai Đoàn Đoàn đang vui vẻ lắc đầu lia lịa bên cạnh, chợt nhớ lại lời sư phụ từng nói. Thiên Cực Huyền Môn của họ coi trọng nhất là nhân quả, mà trên người cô vẫn còn nợ một mối nhân quả về tình thân chưa giải quyết.

Nhân quả chưa tròn, sao có thể thành tiên?

Sau khi trở về, việc đầu tiên Phó Vãn làm là liên lạc với chú bảo vệ từng làm việc trong nhà. Cô biết được trong mấy năm mình biến mất, nhà họ Phó đã xảy ra biến cố lớn. Thậm chí nửa năm trước, Đoàn Đoàn còn bị nhà bác cả vứt vào viện phúc lợi Thiên Thần Nhỏ.

“Huhu, lại bơ tôi rồi, ký chủ à, nói một câu gì đi chứ!”

Vị ký chủ mà nó vô tình ràng buộc này vô cùng lạnh lùng. Ba ngày qua, mặc cho nó gào khóc thảm thiết thế nào, Phó Vãn cũng chỉ nói với nó đúng một câu.

“Trong vòng ba ngày, giúp tôi hoàn tất thủ tục đón Đoàn Đoàn về.”

Nếu nó không đồng ý, Phó Vãn có vô số cách để đá văng cái hệ thống ẩm thực này ra khỏi thức hải của mình, hay nói cách khác là “cưỡng chế hủy liên kết”.

Đoàn Đoàn năm nay đã năm tuổi, nghĩa là cô đã biến mất khỏi thế giới này năm năm. Hộ tịch và tất cả giấy tờ tùy thân của cô chắc chắn đã bị xóa sổ. Muốn nhanh chóng đón được Đoàn Đoàn từ viện phúc lợi ra, cô chỉ có thể dựa vào hệ thống ẩm thực này.

“Im đi, ồn ào quá,” Phó Vãn lạnh lùng nói.

Hệ thống ẩm thực: “...”

Hức, lại càng muốn khóc hơn.

...

Hai mẹ con Phó Vãn và Đoàn Đoàn, vẫn còn khá xa lạ với nhau, vừa bước vào sân của viện phúc lợi Thiên Thần Nhỏ thì thấy một chiếc siêu xe màu đen bóng loáng với đường nét mượt mà từ bên ngoài lao nhanh vào.

Chẳng mấy chốc, ba người bước xuống xe. Đó là một cặp vợ chồng khoảng hơn ba mươi tuổi, bên cạnh là một chàng trai trẻ mặc áo thun trắng rộng và quần jean, trông như sinh viên.

Thấy những người mới đến, Đoàn Đoàn lễ phép chào hỏi: “Chào chú Triệu, chào dì Lý ạ.”

Người phụ nữ vờ như không thấy Phó Vãn đang đứng bên cạnh, vội vàng bước về phía Đoàn Đoàn, hỏi: “Đoàn Đoàn, sao dì nghe viện trưởng nói con không muốn được chúng ta nhận nuôi vậy?”

Vợ chồng họ kết hôn đã hơn mười năm nhưng vẫn chưa có con, ngay cả thụ tinh trong ống nghiệm cũng thất bại. Cả hai đều rất yêu trẻ con, nên đã bàn bạc với nhau đến viện phúc lợi để nhận nuôi một đứa bé.

Có lẽ là duyên phận, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Đoàn Đoàn trong viện phúc lợi lạnh lẽo này, họ đã nảy sinh ý định nhận nuôi cậu bé.

Tuy sống ở viện phúc lợi nên Đoàn Đoàn có hơi nhỏ gầy, nhưng ngũ quan của cậu bé còn xinh xắn hơn cả sao nhí trong giới giải trí. Đặc biệt là khi cậu nhóc nhìn họ với nụ cười bầu bĩnh ngây thơ, trái tim họ như tan chảy.

Những lần gặp gỡ sau đó đều rất vui vẻ, hai vợ chồng đang trong quá trình làm thủ tục nhận nuôi với viện trưởng. Tối qua họ còn bàn nhau cuối tuần này sẽ đến trung tâm thương mại mua sắm vài thứ cho Đoàn Đoàn để tiện đón cậu bé về nhà.

Ai ngờ sáng nay, viện trưởng lại gọi điện báo rằng mẹ ruột của Đoàn Đoàn đã đến viện phúc lợi để đón cậu bé.

Biến cố đột ngột này khiến nhà họ Triệu không kịp trở tay, họ vội vã lái xe đến viện phúc lợi Thiên Thần Nhỏ ngay lập tức.

Đoàn Đoàn níu lấy bàn tay hơi lạnh của Phó Vãn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giới thiệu: “Chú dì ơi, đây là mẹ con, là mẹ đã sinh ra con đó ạ.”

Cả ba người lúc này mới quan sát người phụ nữ trẻ tuổi nãy giờ vẫn im lặng. Cô có vài nét khá giống với Đoàn Đoàn, mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà theo phong cách cổ điển, toát lên vẻ tinh khôi. Chỉ đứng yên ở đó thôi cũng đã mang một khí chất thanh tao thoát tục.

Triệu Dương nhìn chằm chằm Phó Vãn, nghi hoặc hỏi: “Cô thật sự là mẹ ruột của Đoàn Đoàn sao? Nếu bố mẹ thằng bé vẫn còn sống, tại sao nó lại bị đưa vào viện phúc lợi?”

Mấy năm nay anh cả và chị dâu vẫn chưa có con, trong giới vẫn có người rêu rao rằng sau này toàn bộ gia sản nhà họ Triệu sẽ do Triệu Dương anh kế thừa.

Triệu Dương năm nay hai mốt tuổi, kém anh trai mười lăm tuổi, gần như là do một tay anh cả nuôi lớn nên tình cảm anh em vô cùng tốt.

Anh đã quá chán ngấy những lời đồn đoán nhằm chia rẽ gia đình mình. Mấy hôm trước khi biết anh chị định nhận nuôi Đoàn Đoàn, anh đã thật lòng coi cậu nhóc này như cháu trai tương lai của mình.

Bây giờ tự dưng ở đâu lại lòi ra một người mẹ ruột, thật sự quá bất ngờ.

Ánh mắt bình tĩnh của Phó Vãn lướt qua người phụ nữ kia, cô thản nhiên nói: “Mấy năm trước vì một vài lý do bất khả kháng, tôi không thể trở về Ninh Thành.”

Khi mới xuyên không đến Thiên Cực Huyền Môn, Phó Vãn cũng đã thử tìm cách quay về thế giới cũ. Dù sao ở đây vẫn còn cha mẹ yêu thương cô, và cả đứa con bé bỏng vừa chào đời mà cô còn chưa kịp ôm một lần. Nhưng đáng tiếc, mọi nỗ lực đều không thành công.

Sư phụ Vân Hoa Tử từng nói với cô, chỉ khi tu thành Địa Tiên mới có cơ duyên mở ra cánh cổng không gian, nhưng vì vướng bận nhân quả tình thân nên cô khó lòng vượt qua lôi kiếp. Vì vậy, cô đành chôn chặt hình bóng người thân vào nơi sâu nhất trong tim.

“Bất khả kháng không thể trở về?”

Triệu Dương nhìn Phó Vãn với vẻ mặt kỳ quặc, buột miệng hỏi: “Cô... từ miền Bắc Myanmar về à?”

Gần đây, tin tức về các “nhân tài công nghệ cao” từ miền Bắc Myanmar được giải cứu về nước đang rầm rộ trên mạng. Nghe nói cửa khẩu ở Vân Châu chẳng khác nào trạm trung chuyển, từng đoàn xe tấp nập chở người về nước.

Phó Vãn này nhiều năm không về lại còn nói là bị hạn chế, Triệu Dương lập tức nghĩ ngay đến chuyện đó.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 1

Chương trước
Chương sau