Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phó Vãn ngẩn ra: “?”

Miền Bắc Myanmar? Miền Bắc Myanmar nào?""

""Vợ chồng nhà họ Triệu đứng bên cạnh, nhìn Đoàn Đoàn với ánh mắt khó nén vẻ thất vọng. Thấy viện trưởng đi tới, người phụ nữ vẫn không kìm được mà hỏi cậu bé một câu: “Đoàn Đoàn, con thật sự không muốn để dì nhận nuôi sao?”

Phó Vãn bỗng cảm nhận được bàn tay nhỏ đang siết chặt lấy tay mình. Cô cúi mắt nhìn xuống, thấy Đoàn Đoàn đang rúc vào chân cô, lí nhí nói với vẻ áy náy: “Cháu xin lỗi dì Lý, chú Triệu ạ. Đoàn Đoàn muốn ở cùng với mẹ cơ.”

Dù đã lường trước được câu trả lời này, nhưng vợ chồng họ vẫn không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Phó Vãn thản nhiên lên tiếng: “Kể cả tôi không đến đón Đoàn Đoàn, e là hai vị cũng chẳng có cách nào nhận nuôi thằng bé từ viện phúc lợi Thiên Thần đâu nhỉ.”

Nhà họ Triệu sững người, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Hầu hết những đứa trẻ trong viện phúc lợi đều mang trong mình bệnh tật hoặc khiếm khuyết. Một đứa trẻ khỏe mạnh, lại có gương mặt sáng sủa, đáng yêu như Đoàn Đoàn cực kỳ được săn đón, gần như chỉ vừa vào viện là đã có người nhận nuôi ngay. Thế nhưng, Đoàn Đoàn lại cứ thế ở đây suốt nửa năm trời.

Lúc đầu, nhà họ Triệu còn tưởng rằng do họ may mắn, lại có duyên với cậu bé.

Sắc mặt viện trưởng khẽ thay đổi, ông bước lên vỗ đầu Đoàn Đoàn, xen vào: “Đoàn Đoàn, con vào chào tạm biệt các bạn đi rồi hãy cùng cô Phó rời đi nhé.”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn vâng lời, tung tăng chạy về phía ký túc xá. Chạy được vài bước, cậu bé lại vội vàng quay đầu nhìn về phía Phó Vãn, lo lắng dặn dò bằng giọng non nớt: “Mẹ ơi đợi con nhé, con ra ngay thôi ạ.”

Phó Vãn “Ừ” một tiếng.

Mọi người đều thấy rõ thái độ của Đoàn Đoàn. Giám đốc Triệu dìu người vợ đang buồn bã của mình về phía chiếc siêu xe, an ủi: “Có lẽ duyên phận giữa chúng ta và Đoàn Đoàn vẫn chưa tới. Mình vào xe nghỉ một lát đi em.”

Người đàn ông ngồi vào xe dỗ dành vợ, nhưng người phụ nữ vẫn không nỡ, ghé đầu qua cửa sổ nói với Phó Vãn: “Tuy chúng tôi không có cơ hội nhận nuôi Đoàn Đoàn, nhưng chúng ta vẫn có thể qua lại với nhau. Nếu Đoàn Đoàn thiếu thứ gì, cô Phó cứ nói với tôi một tiếng.”

Triệu Dương nhận được ánh mắt ra hiệu của anh trai, cũng định lên xe rời đi thì bất ngờ bị Phó Vãn gọi giật lại.

Triệu Dương ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Người phụ nữ trẻ tuổi đứng thẳng tắp, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, bình tĩnh mỉm cười: “Nghe nói phân bón nhà anh không tồi, nho trồng ra rất tốt. Lần sau có ươm cây mới thì chừa cho tôi một cây dây nho được không?”

Triệu Dương ngắm nhìn gương mặt của Phó Vãn, nụ cười điềm tĩnh ấy có vẻ thanh tao xa cách, nhưng lại phảng phất chút gì đó tà khí.

Anh ta cứ có cảm giác đã gặp Phó Vãn ở đâu đó rồi mà nhất thời không tài nào nhớ ra. Anh ta ngây người gật đầu lia lịa, thậm chí còn quên cả xin phương thức liên lạc đã vội vã leo tót lên xe.

Cùng lúc đó, hệ thống ẩm thực trong đầu Phó Vãn đang gào khóc thảm thiết.

“Hu hu hu, nho ư? Nếu là ký chủ ẩm thực khác thì giờ này đã nghĩ xem dùng nho để chế biến món mới nào rồi!”

Phó Vãn cụp mắt xuống, cảm thấy cái hệ thống này ồn ào quá mức.

Đoàn Đoàn có rất nhiều bạn ở viện phúc lợi Thiên Thần, cậu bé ôm và chào tạm biệt từng người một.

Nhiều đứa trẻ trong viện nhìn Đoàn Đoàn với ánh mắt ngưỡng mộ. Một vài đứa trẻ mồ côi bị khuyết tật biết rằng cả đời này mình sẽ chẳng có cơ hội được nhận nuôi, càng không thể may mắn như Đoàn Đoàn, được chính mẹ ruột đến đón về.

Sau khi chào tạm biệt tất cả các bạn, ánh mắt Đoàn Đoàn dừng lại ở góc tối tăm nhất trong ký túc xá, nơi mạng nhện giăng kín, lờ mờ hiện ra một bóng đen nhỏ.

Đoàn Đoàn khẽ mấp máy môi với bóng đen ấy. Cái bóng màu đen từ từ di chuyển, lẳng lặng đi theo sau Đoàn Đoàn, để lại trên mặt đất những dấu chân nhỏ mờ mờ màu tro bụi.

Đoàn Đoàn nhanh chóng chạy về. Phó Vãn liếc qua bên cạnh cậu bé, đoạn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ không còn ấm nóng như lúc nãy của Đoàn Đoàn: “Đi thôi.”

Hôm nay là ngày vui nhất của Đoàn Đoàn. Cậu bé quay đầu lại nhìn viện trưởng với vẻ mặt u ám, hồn nhiên nói: “Ông viện trưởng ơi, cháu xin lỗi ạ, cháu không thể tham gia ‘Kế hoạch thực hiện ước mơ’ được nữa rồi. Sau này Đoàn Đoàn sẽ cùng mẹ về thăm ông ạ!”

Nói rồi, Đoàn Đoàn lại ngẩng đầu nhìn Phó Vãn với ánh mắt mong chờ. Phó Vãn cũng quay đầu nhìn lại.

Viện trưởng đứng trước cánh cổng sắt hoen gỉ lốm đốm của viện phúc lợi Thiên Thần. Phía sau ông, những dãy ký túc xá phủ đầy dây thường xuân trông chẳng khác nào những nhà tù lộ thiên. Vài đứa trẻ chen chúc nhau bên cửa sổ, mắt không chớp nhìn thẳng về phía họ.

Cơn gió lạnh mang theo giọng nói nhẹ như gió của người phụ nữ: “Ừ, lần sau chúng ta lại đến.”

Trở về thế giới này được ba ngày, Phó Vãn đã đặt thuê xong một căn hộ. Đó là một căn hai phòng ngủ rộng khoảng bảy mươi mét vuông, giá thuê chưa đến hai ngàn tệ.

Tuy là khu chung cư cũ nhưng vị trí lại rất tốt, chỉ cách con phố ẩm thực sắp khai trương hơn tám trăm mét, xung quanh cũng có đủ các phương tiện giao thông công cộng, chợ búa…

Kể từ khi bái nhập vào Thiên Cực Huyền Môn, dù cho Phó Vãn có dựa vào thủ đoạn quỷ thần khó lường để vang danh khắp giới tu chân thì túi tiền của cô cũng chưa bao giờ rủng rỉnh.

Đã quen với những ngày tháng khổ cực, nên với điều kiện của khu chung cư này, cô hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Hai mẹ con vừa bước vào khu chung cư thì thấy một chiếc xe tang đang đỗ dưới tòa nhà đối diện, bên cạnh có vài người hàng xóm đang túm tụm xì xào hóng chuyện.

Chung cư cũ không có thang máy, Phó Vãn đành dắt Đoàn Đoàn đi thang bộ lên lầu.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 2