Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lúc này đã chập choạng tối. Người dân thành phố Ninh rất thích ăn cay, trong hành lang có thể ngửi thấy mùi thức ăn tỏa ra từ các gian bếp, đặc biệt là mùi ớt xào nồng đượm xộc thẳng vào mũi, khiến người ta bất giác tứa nước miếng.

Anh chủ nhà cũng ở cùng tòa nhà, lúc này đang ở trong bếp làm món cơm rang lạp xưởng cho con gái.

Đoàn Đoàn lặng lẽ nhón chân, nhìn thấy anh chủ nhà đang đứng trước bếp gas, tay cầm chiếc xẻng đảo lia lịa trong chiếc chảo sắt, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Phó Vãn mắt nhìn thẳng, thong thả đi về phía căn hộ của mình.

Đoàn Đoàn đã sớm không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực, bất giác đưa tay xoa xoa chiếc bụng đói lép kẹp. Trưa nay cậu bé không được ăn cơm, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn nhà hàng xóm thì thèm không chịu nổi.

Đoàn Đoàn nhìn Phó Vãn đang mở cửa ở phía trước, l.i.ế.m liếm môi nhưng không nói gì, lẳng lặng theo mẹ vào nhà.

Căn hộ cho thuê ngoài những món đồ nội thất rẻ tiền có sẵn của chủ nhà ra thì Phó Vãn cũng không sắm sửa thêm gì, thế nhưng đôi mắt Đoàn Đoàn lại sáng rực lên.

Cậu bé dường như quên bẵng cơn đói trong bụng, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại khắp căn phòng, không ngừng hỏi đi hỏi lại: “Mẹ ơi, đây là nhà của chúng ta ạ?”

“Mẹ ơi, phòng này thật sự là của con ạ?”

Tuy chỉ là nhà thuê, nhưng được ở cùng mẹ, cuối cùng cậu bé cũng đã có một mái nhà. Cảm giác an toàn và thân thuộc nồng đậm bao trọn lấy Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn vui đến phát điên, chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu vòng trong căn hộ không mấy rộng rãi, dù nóng đến mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không biết mệt là gì.""

""Vận động nhiều làm cơ thể bé nhỏ nhanh chóng mất sức. Đoàn Đoàn mệt nhoài, vừa nghỉ một lát đã thấy Phó Vãn đang ngồi trên sô pha, nhắm mắt tĩnh tâm. Cậu bé bất giác l.i.ế.m đôi môi khô khốc, đảo mắt nhìn quanh.

Trong nhà chẳng có chút đồ ăn nào, phòng bếp cũng trống hoác.

Bụng cậu, réo lên từng hồi.

Đói quá đi mất...

Mẹ không đói sao nhỉ? Mẹ giỏi thật đấy!

Lúc này, trong thức hải của Phó Vãn, hệ thống mỹ thực đang sụt sùi kể khổ. Dường như nó vừa liên lạc được với một hệ thống đồng nghiệp, và người bạn kia đang ra sức khuyên nhủ rằng dù có trói buộc nhầm ký chủ thì cũng không sao, cứ đ.â.m lao thì phải theo lao, rồi cũng sẽ hoàn thành được nhiệm vụ thôi.

Hệ thống mỹ thực nức nở đáp lại: “ Nhưng cô ta dùng sạch quỹ mua sắm mà hệ thống chuẩn bị cho người mới rồi, lại còn dùng hết vào việc thuê nhà, hu hu hu.”

Bất kỳ hệ thống nào sau khi liên kết cũng sẽ chuẩn bị một gói quà tân thủ cho ký chủ của mình. Món quà mà hệ thống mỹ thực dành cho Phó Vãn là hai nghìn tệ tiền vốn mua sắm.

Với hai nghìn tệ, một ký chủ mới có thể thoải mái đi chợ mua đủ loại rau củ, từ đó kiếm được hũ vàng đầu tiên, làm vốn khởi nghiệp để làm giàu. Hệ thống mỹ thực cũng chẳng can thiệp vào việc ký chủ dùng số tiền đó như thế nào. Mua rau hay mua thịt đều được, ẩm thực vốn phải phong phú đa dạng mà!

Thế nhưng, từ trước đến nay, chưa từng có ai đem số tiền này đi thuê nhà cả!

Hệ thống đồng nghiệp im lặng một lúc rồi vội vàng an ủi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì mọi chuyện vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Chẳng phải đám hệ thống này tự cao, mà bởi vì chúng chính là “ngón tay vàng” mà vô số người xuyên không khao khát có được. Một người xuyên không bình thường hoàn toàn có thể dựa vào chúng để trở thành nhân vật đứng trên vạn người trong thế giới tiểu thuyết.

Chắc hẳn Phó Vãn cũng không thể từ chối những lợi ích to lớn mà hệ thống mỹ thực mang lại đâu nhỉ? Xét cho cùng, nhu cầu cơ bản nhất của con người là ăn uống, nắm vững ẩm thực cũng tương đương với việc nắm giữ huyết mạch sinh tồn!

Hệ thống mỹ thực càng thêm suy sụp: “... Nhưng cô ta đã ba ngày rồi chưa hề ăn bất cứ thứ gì.”

Người bình thường nào lại có thể ba ngày liền không ăn một miếng cơm chứ!

Nếm miếng cơm cúng, Quỷ Sai cũng phải nấn ná.

Hệ thống mỹ thực không phải chưa từng nghĩ đến chuyện “đâm lao thì phải theo lao”, nhưng ký chủ của một hệ thống mỹ thực như nó thế mà lại có thể nhịn đói ba ngày trời, tinh thần vẫn phấn chấn như không có chuyện gì xảy ra!

Một ký chủ như vậy, liệu có thật sự sẵn lòng thuận theo sự giúp đỡ của nó để trở thành Vua Bếp một thế hệ không? Hệ thống mỹ thực vô cùng hoài nghi.""

""Hệ thống đồng hành cũng thấy đồng cảm sâu sắc.

Khuyên không được, đành rút lui trước đã.

Nhận ra hệ thống kia lại đang khóc lóc ỉ ôi, Phó Vãn rời khỏi thức hải. Nghe thấy tiếng động rất nhỏ, cô đột ngột mở mắt. Đoàn Đoàn đang đứng ở cửa bếp, ngại ngùng nhìn mẹ, hai tay nhỏ bé ôm cốc nước khẽ lắc lắc: “Mẹ ơi, con xin lỗi vì làm ồn đến mẹ. Con khát nên muốn uống một chút nước.”

Đoàn Đoàn đã có kinh nghiệm rồi. Nếu đói bụng thì chỉ cần uống thật nhiều nước là có thể tạm thời lấp đầy chiếc bụng rỗng, cảm giác đói sẽ vơi đi rất nhiều. Sau đó cứ ngủ thêm một giấc, chờ cơn đói qua đi là ổn.

Vì vậy, cậu bé luôn ao ước sau này lớn lên sẽ trở thành một đầu bếp tài ba, có thể nấu thật nhiều món ngon.

Cậu bé muốn mình và cả mẹ nữa, từ nay sẽ không bao giờ bị đói, còn được ăn biết bao nhiêu là của ngon vật lạ.

Phó Vãn khẽ chau mày. Cái bóng đen kịt vẫn luôn lẽo đẽo theo sau Đoàn Đoàn bỗng tỏa ra hơi lạnh lẽo, cất giọng nói quái gở đến khó tả với cậu bé: “Đoàn Đoàn đói rồi kìa, bảo mẹ con nấu cơm cho mà ăn đi. Mẹ phải nấu cơm cho bé cưng ăn chứ. Lòng người nhồi tiết, tròng mắt chiên giòn, bắp rang bơ mỡ xác... He he, ngon lắm đó. Món nào cũng ngon hết.”

Đoàn Đoàn vội nấp vào trong bếp, ừng ực uống nước, miệng lí nhí nói với cô bé có gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, đang vươn chiếc lưỡi dài l.i.ế.m môi đầy quỷ khí trước mặt mình: “Thu Thu, mẹ không đói, nên Đoàn Đoàn cũng không được đói.”

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 3