Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cậu phải trở thành một em bé ngoan, một em bé ngoan sẽ không bị người ta đưa đi mất.

Dù sao thì, cậu bé chịu đói rất giỏi.

Cái bóng đen kia vẫn dán sát vào Đoàn Đoàn. Cô bé duỗi ra những móng vuốt sắc như d.a.o găm, rạch một đường trên cơ thể vốn đã nát bươm của mình, rồi lôi từ trong bụng ra một đoạn ruột đỏ hỏn, mong chờ nhìn Đoàn Đoàn hỏi: “Đoàn Đoàn, em đói không? Chị cho em ruột của chị này.”

Thấy Đoàn Đoàn không chịu mở miệng, cô bé ma lại cố gắng hết sức, móc từ trong hốc mắt trống rỗng của mình ra một con mắt còn vương đầy m.á.u tươi, nói năng đứt quãng: “Đoàn Đoàn ăn... ăn tròng mắt đi. Tròng mắt... xào tương. Bọn họ... đều khen là ngon lắm.”

Đoàn Đoàn nhìn đoạn ruột đen kịt và con mắt sền sệt m.á.u tươi của Thu Thu, rồi lại nhìn cốc nước trong tay mình, cậu bé lắc đầu nguầy nguậy.

Cậu không muốn dọa mẹ sợ.

Đoàn Đoàn ôm chặt cốc nước, hai má phồng lên ừng ực uống. Ngay khi cốc nước sắp cạn, một mùi hương hoa nhàn nhạt chợt thoảng qua mũi cậu, trước cửa bỗng xuất hiện một bóng người.

Là mẹ! Là mùi hương của mẹ!

Đoàn Đoàn nâng cốc nước chỉ còn lại vài ngụm cuối cùng, đôi mắt sáng lấp lánh ngước nhìn Phó Vãn: “Mẹ ơi, mẹ có khát không ạ? Mẹ có muốn uống nước không?”

Phó Vãn lắc đầu. Cô đã không ăn uống gì hơn bảy trăm năm rồi.

Trong giới tu chân, bất kể là tu sĩ nào, một khi đã chính thức nhập môn đều sẽ bắt đầu quá trình “tích cốc”, không còn ăn ngũ cốc trần gian nữa. Bởi vậy, đầu bếp là một trong những nghề nghiệp bị xem thường nhất. Cả Thiên Cực Huyền Môn thậm chí còn chẳng tìm nổi một cái nồi lành lặn để nấu cơm.

Nấu cơm ư? Phó Vãn lúc này mới sực nhớ, hình như ba ngày nay sau khi trở về, cô chưa hề bỏ bụng thứ gì.

“Ký chủ, cuối cùng ngài cũng nhớ ra mình đã nhịn đói ba ngày rồi đấy!”, hệ thống Mỹ Thực gần như sắp khóc đến nơi, vội vàng chen vào.

Phó Vãn lờ đi hệ thống, cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé gầy gò của Đoàn Đoàn, hỏi: “Con đói bụng phải không?”

Đoàn Đoàn ôm chặt cốc nước, gương mặt bầu bĩnh đỏ bừng lên: “Con không đói, con...”

“Ọt ọt...”

Đúng lúc này, chiếc bụng nhỏ lại phản bội chủ nhân, phát ra một tràng kêu ùng ục, cắt ngang lời nói dối của cậu bé.

Cậu nhóc như bị bắt quả tang tại trận, vệt đỏ ngượng ngùng trên mặt lan dần xuống cổ, tay chân trở nên luống cuống.

Ánh mắt Phó Vãn thoáng vẻ áy náy. Cô quên mất người thường một ngày phải ăn đủ ba bữa, trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn lại càng cần ăn uống đầy đủ. Tiếc là cô đã không chuẩn bị sẵn đồ ăn.

Ăn cơm đúng là một chuyện phiền phức. Phó Vãn thầm nghĩ, sau này có lẽ nên dẫn Đoàn Đoàn cùng tu hành tích cốc cho rồi.

Hệ thống Mỹ Thực nghe được suy nghĩ trong lòng Phó Vãn, tiếng khóc càng lúc càng to hơn.

Không chỉ mình không ăn, cô ta còn muốn dẫn theo tiểu ký chủ đáng lẽ phải thuộc về nó cùng nhau nhịn đói.

“Ting! Chương trình hệ thống đang bị ký chủ cưỡng chế hủy bỏ liên kết... 59... 58... 57...”.

Hệ thống Mỹ Thực ngơ ngác. Ký chủ muốn đơn phương hủy liên kết ư?

Phó Vãn lại chẳng thấy mình cần một hệ thống thừa thãi đến vậy, xưa nay chỉ có cô đi hạn chế tự do của ma quỷ mà thôi.

Hệ thống Mỹ Thực hoảng thật sự. Nó chưa bao giờ bị ghét bỏ đến mức này, nếu bị ký chủ đơn phương hủy liên kết, nó sẽ bị Chủ Thần trừng phạt.

Hệ thống vội vàng nói: “Ký chủ thân mến, thế giới ngài đang ở là một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo. Nam chính Thẩm Tử Khiên và nữ chính Liễu Vĩnh Ninh từ thời trung học đến khi ra trường đi làm đã dây dưa với nhau suốt mười năm. Còn ngài và Đoàn Đoàn chỉ là những nhân vật vật hy sinh làm nền trong truyện mà thôi.”

Sắc mặt Phó Vãn vẫn bình tĩnh như nước, thông tin xuyên sách này cũng không khiến cô gợn lên chút sóng lòng nào.

“30... 29... 28...”.

Hệ thống Mỹ Thực dùng hết sức bình sinh gào lên: “Ở cuối truyện, ký chủ sẽ rơi vào cảnh cùng quẫn túng thiếu, đến tiền chữa bệnh cho Đoàn Đoàn cũng không có. Đoàn Đoàn sẽ c.h.ế.t vì bệnh trong căn nhà đất dột nát giữa trời đông tuyết lớn! Nhưng chỉ cần liên kết với hệ thống là có thể thay đổi kết cục này, dùng tài nấu nướng để trở thành người giàu nhất Hoa Quốc!”

Tĩnh lặng.

Một sự tĩnh lặng đến lạ thường.

""Hệ thống mỹ thực nghe được tiếng thở dài trong lòng của Phó Vãn, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Khuyên không nổi, thật sự là khuyên không nổi mà.

Lần đầu tiên nó gặp một ký chủ không màng danh lợi, không vì tiền tài mà cúi đầu, phẩm chất tốt đẹp thế này.

Phó Vãn nghiêm mặt chất vấn: “Trói buộc tôi ba ngày rồi, tại sao vẫn chưa có một nhiệm vụ nào được đưa ra?”

Hệ thống mỹ thực: “...”

Ngay sau đó, Phó Vãn đã hủy bỏ lựa chọn cưỡng chế hủy liên kết.

Hệ thống mỹ thực thấy thái độ hợp tác của Phó Vãn, vui mừng khôn xiết.

Đúng là khổ tận cam lai!

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 4