Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Theo như cốt truyện gốc, bố của Phó Vãn là một đầu bếp lừng danh, gen tốt như vậy chắc chắn sẽ di truyền chứ nhỉ?

Hệ thống mỹ thực nhìn thế nào cũng thấy Phó Vãn có tố chất nấu ăn. Vừa mới ủ rũ chán nản, giờ nó đã lấy lại tinh thần ngay lập tức.

Hệ thống mỹ thực hưng phấn hẳn lên.

“Ting! Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt nhiệm vụ tân thủ: “Mở một quán ăn”.”

“Phần thưởng nhiệm vụ: 5 nguyên liệu nấu ăn ngẫu nhiên.”

“Thời gian hoàn thành: Trong vòng năm ngày.”

Hệ thống mỹ thực cũng sầu não lắm chứ, ký chủ đã dùng quỹ mua sắm tân thủ mà nó chuẩn bị để đi thuê nhà rồi, lấy đâu ra tiền mua nguyên liệu nữa? Chỉ đành dùng nguyên liệu làm phần thưởng cho nhiệm vụ sơ cấp thôi.

Muốn mở một quán ăn đâu phải chuyện dễ. Ngoài các loại nguyên liệu, gia vị, còn cần trang thiết bị như nồi niêu, bếp lò, thậm chí cả bàn ghế nhỏ, rồi còn phải xác định vị trí bán hàng nữa.

Năm ngày quả thực là một khoảng thời gian khá gấp gáp.

Phó Vãn vẫn bình tĩnh: “Được.”

“Mẹ ơi, sao mẹ không nói gì ạ?” Giọng nói non nớt cắt ngang dòng suy nghĩ của Phó Vãn. Đoàn Đoàn dùng cánh tay nhỏ mũm mĩm như củ sen ôm lấy bụng, ngượng ngùng đỏ mặt nhìn mẹ.

Phó Vãn hoàn hồn, cô vươn tay đặt ly nước trên tay Đoàn Đoàn xuống bàn, dắt cậu bé ra khỏi căn bếp trống không.

Phó Vãn nói: “Đói thì ăn cơm.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn đầy vẻ hoang mang, trong bếp đến con gián còn chẳng thèm ghé thăm, cậu bé đã xem rồi, bên trong chẳng có gì ăn được cả.

Hệ thống mỹ thực thay đổi hẳn vẻ mặt ỉu xìu như đưa đám lúc trước, nó hưng phấn nói: “Ký chủ sắp chuẩn bị bữa tối đầu tiên cho con trai sao? Tình mẹ thật vĩ đại!”

Phó Vãn ngồi xuống lại ghế sô pha: “Đoàn Đoàn, ra mở cửa đi.”

Đoàn Đoàn không hiểu lắm, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đi ra mở cửa.

Cánh cửa “két” một tiếng mở ra, bên ngoài lập tức vang lên một tiếng kêu kinh ngạc, ngay sau đó là một mùi cơm rang thơm nức xộc thẳng vào mũi Đoàn Đoàn.

Anh chủ nhà Dương Chấn Vinh còn chưa kịp gõ cửa đã bị hành động của Đoàn Đoàn dọa giật mình. Anh vội vàng giữ chặt đĩa thức ăn trong tay, ánh mắt nhìn vào trong nhà, dừng lại trên người Phó Vãn đang ngồi trên sô pha.

Rất nhanh sau đó, Dương Chấn Vinh lại cúi đầu nhìn Đoàn Đoàn, cười hỏi: “Hai mẹ con định ra ngoài à?”

Đoàn Đoàn dán mắt vào đĩa thức ăn, lắc đầu nói: “Dạ không phải, là mẹ bảo con ra mở cửa cho chú ạ.”

Dương Chấn Vinh nhớ ra khu chung cư cũ này cách âm không tốt lắm, có lẽ cô đã nghe thấy tiếng bước chân của anh, bèn cười nói với Phó Vãn ở bên trong: “Cô Phó, tôi làm cơm rang giăm bông cho bé nhà tôi, tiện thể làm thêm một ít mang sang cho hai mẹ con.”

Vừa nãy, lúc Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn về nhà, Dương Chấn Vinh đang nấu cơm trong bếp, qua cửa sổ vừa hay nhìn thấy dáng vẻ thèm thuồng của cậu nhóc.

Dương Chấn Vinh cũng rất thật thà, anh xúc một đĩa đầy ụ, lúc này vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Thịt giăm bông được thái hạt lựu, trộn cùng trứng chiên vàng óng được đánh tơi, cơm được rang đến từng hạt tơi xốp, vàng óng ánh, lại điểm xuyết thêm chút hành lá thái nhỏ, vừa thơm vừa đẹp mắt.

Hệ thống mỹ thực không nhịn được đưa ra lời bình chuyên nghiệp: “Ký chủ, đợi sau này cô học được món cơm rang, nhất định sẽ làm ngon hơn anh ta!”

Phó Vãn không thèm để ý đến hệ thống.

Đoàn Đoàn nuốt nước bọt ừng ực, hướng ánh mắt về phía mẹ.

Dương Chấn Vinh và Phó Vãn mới chỉ gặp nhau hai lần lúc xem nhà và ký hợp đồng, chỉ biết cô là người ít nói. Sợ cô vì ngại ngùng mà từ chối, để con trai bị đói, anh đang định mở lời thì Phó Vãn đã gật đầu trước: “Đoàn Đoàn, nhận đi con.”

Hệ thống mỹ thực: “... Ký chủ không định tự mình nấu cơm cho Đoàn Đoàn sao?”

Phó Vãn đáp: “Ừ.”

Hệ thống mỹ thực: “...”

Tình mẹ bao la, nhưng ở chỗ ký chủ thì có vẻ không la được bao nhiêu.

“Cháu cảm ơn chú ạ.” Đoàn Đoàn vui muốn chết, món cơm rang giăm bông thơm ngon thế này ở cô nhi viện cũng hiếm khi được ăn. Cậu bé vươn hai tay nhận lấy cái đĩa, còn mời Dương Chấn Vinh vào nhà.

Dương Chấn Vinh do dự một lát, người thì bước vào nhưng cửa vẫn để mở.

Lúc này đã vào hè, nhà nào cũng sẽ bật điều hòa. Dương Chấn Vinh nhìn chiếc điều hòa cây trong phòng khách đang tắt ngấm, anh xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, thắc mắc: “Sao trong nhà lại mát thế nhỉ?”

Anh nhớ rõ căn nhà cho thuê này cứ đến mùa hè là nóng như rang, lại còn hơi oi bức.

Vì vậy, căn nhà này vốn cho thuê hai nghìn một tháng, Dương Chấn Vinh chỉ lấy của Phó Vãn một nghìn tám.

Đoàn Đoàn quay đầu lại thấy một cô bé đang ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc dây buộc tóc hình con thỏ trên cổ tay Dương Chấn Vinh, hiển nhiên là đồ của con gái anh. Đoàn Đoàn tiến lên kéo cô bé tên Thu Thu ra, ân cần nói: “Cảm ơn chú đã mang đồ ăn đến cho mẹ con cháu, để cháu rót nước cho chú uống ạ.”

Phó Vãn lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Phó Vãn biết Dương Chấn Vinh tốt bụng, nói đây là khu chung cư cũ nên đến tiền đặt cọc cũng không lấy của cô.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 5