Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 6

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Phó Vãn sở hữu một vẻ đẹp hiếm có, Dương Chấn Vinh cảm thấy đến cả ngôi sao trong giới giải trí cũng không thể sánh bằng. Nghe cô cảm ơn, khuôn mặt màu đồng cổ của anh tức thì đỏ bừng lên.

Dương Chấn Vinh gãi gãi sau gáy, ngượng ngùng nói: “Chúng ta đều là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm. Hai mẹ con mới dọn đến, chắc là bận rộn lắm.”

Dương Chấn Vinh cứ có cảm giác thức ăn vào căn phòng này sẽ nguội rất nhanh, anh bèn cầm thìa múc ra hai bát, nói: “Hai mẹ con mau ăn đi, kẻo nguội.”

Đoàn Đoàn đói lả cả người, cậu bé đặt ly nước lọc trước mặt Dương Chấn Vinh, nuốt nước bọt rồi đẩy một bát đến trước mặt Phó Vãn, mắt long lanh nhìn cô: “Mẹ vất vả rồi, mẹ ăn trước đi ạ.”

Phó Vãn cười lắc đầu, ra hiệu cho Đoàn Đoàn ăn trước, cô không đói.

Cậu nhóc quả thực đói lắm rồi, ngoan ngoãn ngồi vào ghế, từng thìa từng thìa đưa vào miệng. Hạt cơm vàng óng rơi từ khóe miệng xuống bàn, Đoàn Đoàn lại nhặt lên bỏ vào miệng.""

“Thơm quá! Chú giỏi làm cơm rang thật đấy ạ.”

Dương Chấn Vinh nhìn Đoàn Đoàn đang cắm cúi ăn ngấu nghiến, hai má phồng cả lên, bất giác nghĩ đến cô con gái kén ăn nhà mình mà thấy đau hết cả đầu.

Con bé cứ nằng nặc đòi ăn cơm rang trứng giăm bông, thế mà đến lúc anh xào xong thì đã lăn ra ngủ mất rồi, đúng là chẳng lúc nào khiến người ta bớt lo.

Phó Vãn bất ngờ lên tiếng, giọng điệu như đang nói chuyện phiếm bâng quơ: “Anh chủ nhà, nghe nói anh làm nghề bán thịt lợn ạ?”

“Ôi, gọi gì mà anh chủ nhà, cứ gọi tôi là anh Dương được rồi,” Dương Chấn Vinh cười xòa hiền hậu. “ Đúng vậy, tôi bán thịt lợn ở cái chợ thực phẩm ngay cạnh khu nhà mình thôi. Ha ha, cũng chẳng phải công việc gì vẻ vang cho lắm. Nhưng mà thịt buổi sáng là tươi ngon nhất, hai mẹ con có muốn ăn gì cứ bảo tôi, tôi để dành phần cho.”

Phó Vãn khẽ gật đầu cảm ơn.

Dương Chấn Vinh thấy ánh mắt vừa bình tĩnh vừa dịu dàng của Phó Vãn khi nhìn Đoàn Đoàn, nghĩ đến cảnh mẹ góa con côi của họ, anh bỗng dưng có chút mủi lòng, buột miệng nói: “Sau này có việc gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi, giúp được gì tôi nhất định sẽ giúp.”

Nói xong, người đàn ông thật thà này lại thấy hơi ngượng ngùng.

Phó Vãn liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Vậy thì phiền anh Dương giúp tôi chuẩn bị một quầy hàng ăn nhé.”

“Hệ thống Mỹ thực: ???”

Khoan đã. Nó nhớ rõ ràng đây là nhiệm vụ sơ cấp nó giao cho ký chủ cơ mà? Sao cô ấy lại đi nhờ người khác làm hộ thế này?

Đoàn Đoàn miệng vẫn còn ngậm đầy cơm rang trứng, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Phó Vãn.

Dương Chấn Vinh cũng sững người.

Gì thế này? Sao lại tự nhiên thế nhỉ?

Dương Chấn Vinh vẫn luôn cho rằng Phó Vãn là một người phụ nữ kiêu ngạo, khó gần, không ngờ cô lại thuận nước đẩy thuyền, thẳng thừng nhờ vả anh như vậy. Nhìn vẻ mặt của cô, có vẻ không phải đang nói đùa.

Chuẩn bị một quầy hàng ăn, đây đâu phải chuyện nhỏ.

Dương Chấn Vinh bỗng hỏi: “Cô định bán đồ ăn vặt ban đêm à?”

Anh vốn tưởng Phó Vãn là nhân viên văn phòng, không ngờ cũng là người lao động chân tay giống mình.

Thấy Phó Vãn gật đầu, Dương Chấn Vinh lại nhìn quanh căn nhà, ngoài mấy món đồ nội thất anh sắm sẵn cho khách thuê thì chẳng có thêm thứ gì, xem ra hai mẹ con họ thật sự đang gặp khó khăn lắm mới phải mở miệng nhờ vả.

Dương Chấn Vinh liền mềm lòng, đồng ý ngay: “Được, lát nữa tôi sẽ hỏi mấy người bạn ở chợ, chắc họ sẽ biết mối để tìm quầy hàng.”

Phó Vãn nở một nụ cười xã giao: “Anh Dương yên tâm, tôi sẽ không nhận không của anh đâu.”

Người trong Huyền môn coi trọng nhất là nhân quả. Hôm nay cô đã nợ anh một ân tình thì nhất định phải trả lại.

Phó Vãn khẽ liếc mắt, thấy người chủ nhà này quanh thân toát ra một luồng sát khí, e là sắp tới ắt sẽ gặp một kiếp nạn.

Giúp anh ta qua kiếp nạn này, coi như trả lại ân tình hôm nay. Nhân quả sẽ được hóa giải, đôi bên không ai nợ ai.

Hai má Dương Chấn Vinh nóng bừng, anh đang định lôi lại bài ca “hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện thường tình” thì điện thoại trong túi bỗng rung lên.

Anh thấy là con gái gọi nên vội bấm nghe.

Bên kia đầu dây, giọng nói mềm mại ngái ngủ của một bé gái vang lên: “Ba ơi, ba đi đâu đấy? Đóa Đóa đói bụng rồi.”

Nghe vậy, Dương Chấn Vinh vội vàng đứng dậy: “Ba đang ở nhà dì hàng xóm, ba về ngay đây.”

Dương Chấn Vinh vội vã chào tạm biệt mẹ con Phó Vãn rồi đi ra ngoài.

Phó Vãn nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần, mới buông bàn tay đang bấm đốt xuống.

Là Thủ tọa Thiên sư đương nhiệm của Thiên Cực Huyền Môn, cô có thể nhìn thấu quá khứ, đoán trước tương lai.

Dương Chấn Vinh, 28 tuổi, đã ly hôn, có một cô con gái năm tuổi, làm nghề bán thịt lợn. Nhà anh được đền bù giải tỏa ba căn hộ, trong đó hai căn đang cho thuê.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 6