Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đường hôn nhân của anh ta khá lận đận, kết hôn sớm, bị vợ trước chê công việc bán thịt lợn không vẻ vang, kiếm chẳng được bao nhiêu nên đã ly hôn. Cũng may là tương lai sẽ dần suôn sẻ hơn.

“Mẹ ơi.”

Phó Vãn thu lại dòng suy nghĩ, nhìn đôi môi hơi khô đi vì ăn cơm rang của Đoàn Đoàn, cô đứng dậy rót cho con một cốc nước.

Mắt Đoàn Đoàn liền cong lên vui sướng, đôi chân ngắn ngủn lủng lẳng dưới ghế cũng thích thú đung đưa qua lại.

Phó Vãn nhìn con trai một lúc, rồi bất ngờ đưa một ngón tay thon dài, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng điểm lên giữa trán Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn ngơ ngác cầm thìa, ngồi im thin thít như một pho tượng nhỏ, không dám nhúc nhích.

Phó Vãn nhanh chóng thu tay về.

Thiên sư Huyền môn có thể tính toán được thiên cơ, nhưng lại không thể xem bói cho chính mình. Hơn nữa, người có quan hệ huyết thống càng gần gũi với bản thân thì lại càng khó đoán định.

Đoàn Đoàn là con ruột của cô. Cha mẹ là người đã sinh ra cô.

Hơn nữa, trước kia vì giải trừ nguy cơ cho tông môn, cô đã bất chấp nợ nhân quả với người thân để cưỡng ép độ lôi kiếp hòng trở thành Địa Tiên. Kết quả là bị mấy đạo thiên lôi đánh trúng, tu vi hiện giờ cũng bị tổn hại nặng nề.

Đoàn Đoàn có bát tự thuần âm, âm khí quanh người rất nặng, mệnh cách lại là một dị số biến hóa khôn lường. Nhưng may mắn là cô vẫn xem ra được một điều, đó là cha ruột của thằng bé đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Mà điều này cũng chẳng quan trọng, bởi Phó Vãn sớm đã quên mất người đàn ông đã qua đêm với mình năm đó là ai.

Phó Vãn xoa đầu con trai: “Nuốt xong rồi ăn tiếp đi con.”

Đoàn Đoàn không hiểu hành động vừa rồi của mẹ, cậu bé cúi đầu nhìn bát cơm của mình. Bát của cậu đã vơi đi hơn nửa, trong khi bát của mẹ thì vẫn chưa động đến.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ xíu với những móng tay sắc nhọn vươn tới, bốc một nắm cơm rang giăm bông trong bát của Phó Vãn rồi nhét vào miệng mình, nhưng những hạt cơm lại rơi vãi ra ngoài.

Có lúc, cơm rơi ra từ khóe miệng, có lúc lại lọt ra từ những vết nứt trên gương mặt nó.

Cô bé ma ấy không thể ăn, cũng chẳng thể nếm được vị ngon của món cơm rang, nhưng nó vẫn không biết mệt mỏi mà lặp đi lặp lại hành động nhét cơm vào miệng. Nó còn bắt chước tiếng nhai cơm nhồm nhoàm của Đoàn Đoàn, cất giọng cười kỳ quái: “Ngon quá, cơm ngon quá đi.”

Đoàn Đoàn hơi chột dạ, cậu bé liếc nhìn Phó Vãn vẫn thản nhiên như không, rồi lại trừng mắt với cô bé ma rách rưới đang bò trên bàn ăn.

*Thu Thu, không được làm bẩn cơm của mẹ! Bé ngoan không ai làm vậy đâu!*

*Dù mẹ không nhìn thấy Thu Thu đi nữa.*""

""Đoàn Đoàn gạt tay Thu Thu đang vươn tới, rồi dùng thìa múc lớp cơm trên cùng trong bát của Phó Vãn ra, gạt sang một bên, “Mẹ ăn đi ạ.”

Phó Vãn liếc mắt nhìn, “Không cần đâu, mẹ không đói.”

Nói rồi, cô vươn tay nắm lấy chiếc bát sứ màu đỏ thẫm có in chữ “Thọ”, rồi bất ngờ úp ngược nó xuống đĩa.

Bát sứ va vào đĩa sứ tạo nên một tiếng “keng” trong trẻo mà không hề chói tai.

Phó Vãn nhấc chiếc bát lên. Cơm chiên trứng vàng ươm quyện với giăm bông thái nhỏ đã được nén chặt lại thành hình chiếc bát, bên trên cắm ba chiếc đũa theo ba hướng: trái, phải và đỉnh đầu.

“Ăn một miếng cơm cúng, quỷ sai đi đường cũng phải chậm.”

Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn Phó Vãn. *Mẹ ơi, tại sao lại úp bát cơm xuống đĩa vậy ạ?*

Cái đầu nhỏ của cậu bé không thể nào nghĩ thông được, cậu chỉ đành đưa mắt nhìn về phía cô bé đang ghé người trên bàn ăn.

*Có phải vì Thu Thu đã làm bẩn lớp cơm trên cùng không?*

Phó Vãn rời khỏi phòng ăn, “Hôm nay con mệt rồi, nghỉ sớm đi.”

Cô bé kia cứ nhìn chằm chằm vào bát cơm cúng bằng đôi mắt đẫm máu. Mũi nó ngửi thấy mùi cơm chiên thơm nức, một mùi hương của đồ ăn nhân gian mà đã rất nhiều năm rồi nó chưa được ngửi thấy.

Nó vươn tay bốc một nắm nhét vào miệng. Một con mắt bỗng từ hốc mắt lăn xuống, chỉ để lại cái hốc trống hoác đầy m.á.u tươi. Con mắt rơi ra vẫn trân trân nhìn vào bát cơm cúng.

Ngay khoảnh khắc Phó Vãn đóng cửa phòng ngủ lại, một tiếng quỷ gào sắc lẹm vang lên làm đèn phòng khách phụt tắt, theo sau là tiếng rít lên đầy phấn khích của một thứ quái dị.

“Thơm quá...”

Quỷ khác với người, chúng không thể ăn đồ ăn thật, ngày thường chỉ có thể hấp thụ chút hơi khói từ hương nến.

Đây là lần đầu tiên Thu Thu được ăn đồ của người. Hương vị của món cơm chiên trứng giăm bông nguội ngắt mà thơm ngon đến lạ lùng cứ quẩn quanh trong miệng, hành lá thái nhỏ càng làm tăng thêm vị tươi ngon.\

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 7