Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Đoàn Đoàn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thu Thu ăn hết sạch bát cơm chiên trứng của mẹ, cuối cùng không nhịn được bèn lí nhí nhắc nhở: “Thu Thu, không được gặm đĩa đâu, đĩa là của nhà chú Dương đấy!”

Nhìn Thu Thu ợ một tiếng no nê, Đoàn Đoàn vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao con bé lại có thể ăn được cơm. Trước đây ở viện phúc lợi, cậu đã lén để dành đồ ăn cho nó, nhưng lần nào nó cũng không ăn được.

Đầu óc non nớt của Đoàn Đoàn nghĩ mãi không ra, cậu cũng chẳng buồn nghĩ nữa, vội vàng bưng mâm, hai cái bát và thìa vào bếp. Cậu bé bắc một chiếc ghế đẩu, trèo lên rửa sạch chúng ở bồn nước, sau đó cẩn thận dùng khăn lau khô từng vệt nước.

Đoàn Đoàn gõ cửa phòng Phó Vãn, “Mẹ ơi, con mang chén đĩa đi trả cho chú Dương ạ.”

Trong phòng vẳng ra tiếng đáp lại mơ hồ của Phó Vãn: “Ừ.”

Sợi dây tình thân mẫu tử giữa họ vô cùng sâu đậm, Phó Vãn có thể cảm nhận được tình cảnh của Đoàn Đoàn ngay từ lần đầu tiên, vì vậy cô rất yên tâm để cậu ra ngoài.

Đoàn Đoàn bưng bộ chén đĩa sang gõ cửa nhà Dương Chấn Vinh ở cùng tầng. Dương Chấn Vinh mở cửa thấy là Đoàn Đoàn thì lập tức tươi cười mời cậu vào nhà.

Trong phòng khách trải một tấm thảm mềm nhiều màu sắc, một cô bé mặc bộ đồ ngủ hình thỏ hồng đang ngồi trên thảm xem hoạt hình. Nghe tiếng động, cô bé liền quay đầu lại, giọng nói non nớt: “Ba ơi, đây là anh Đoàn Đoàn ạ?”

Cô bé tò mò đánh giá Đoàn Đoàn rồi ngay lập tức có cảm tình với cậu, bởi vì cậu còn đẹp trai hơn cả bạn Soái Soái ở nhà trẻ, mà cô bé thì lại rất thích những bạn nhỏ xinh xắn.

Hai đứa trẻ tự giới thiệu xong liền trở thành bạn tốt của nhau. Cô bé tên Đóa Đóa mời Đoàn Đoàn cùng xem phim “Biệt đội cún con”.

Đóa Đóa dốc ngược cả hòm đồ chơi của mình ra tấm thảm, cầm lên một con thú nhồi bông và khoe: “Anh Đoàn Đoàn xem này, đây là thỏ hồng ba mới mua cho em đó, có đẹp không?”

Đoàn Đoàn gật đầu, nhưng ánh mắt cậu lại để ý thấy Thu Thu đang ngồi xổm ở cửa, hau háu nhìn chằm chằm vào con thỏ bông màu hồng kia.

Dương Chấn Vinh để hai đứa nhỏ chơi với nhau, còn mình thì xách túi rác xuống lầu đi vứt. Anh vừa đi vừa gọi điện thoại: “Anh Lưu, em hỏi giúp bạn em chuyện này, cái loại xe bán đồ ăn vặt ấy thì giá khoảng bao nhiêu ạ?”

Anh Lưu cũng làm kinh doanh kho hàng ở cùng một khu chợ đầu mối với anh, bèn cười đáp: “Loại tốt thì cả vạn, còn loại thường mà mới tinh thì tầm 3000 tệ.”

3000 tệ không phải là quá đắt đối với Dương Chấn Vinh, nhưng anh cảm thấy tình hình của Phó Vãn hiện tại chưa chắc đã cáng đáng nổi.

Anh thầm nghĩ, nếu mình trực tiếp mua tặng thì có lộ liễu quá không nhỉ?

Dương Chấn Vinh vừa ném túi rác vào thùng thì thấy mấy người đang kéo chiếc xe bán đồ ăn vặt của bà Vương đậu ở lối đi nhỏ trong khu ra, í ới mặc cả giá.

Dương Chấn Vinh lập tức bước tới hỏi chuyện. Một người đàn ông trung niên trong nhóm nhíu mày nói: “ Tôi là cháu ngoại của bà Vương. Bà ấy mất mấy hôm trước, nhà tôi lo hậu sự cho bà, giờ bán cái xe này đi để gỡ gạc lại chút vốn thì có vấn đề gì à?”

Dương Chấn Vinh kinh ngạc, bà Vương mất rồi ư?

Bà Vương là một trong số ít những người già neo đơn trong khu, không có con cái, ngày thường sống bằng nghề bán đồ ăn vặt này.

Dương Chấn Vinh thấy một người khác trong nhóm là ông chú chuyên thu mua phế liệu ở gần đây, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh bán cái xe này cho bên ve chai thì nhiều nhất cũng chỉ được trăm tệ là cùng. Hay là thế này, anh nhượng lại cho tôi đi, tôi trả anh 500 tệ.”

Người đàn ông trung niên vốn còn định cò kè thêm giá, nhưng nghe có người bên cạnh nói Dương Chấn Vinh ngày thường hay cho bà Vương lòng heo thừa, lại nghĩ đến việc mình được hưởng không của bà một căn nhà tái định cư mà chưa từng giúp đỡ gì, liền đồng ý. Ông ta còn tiện tay cho không luôn mấy bộ bàn ghế nhựa nhỏ của bà Vương.

Dương Chấn Vinh lo liệu xong xuôi chuyện xe bán hàng, nhìn sang bãi đất trống trong khu thấy người ta đang dựng rạp tang, đoán chừng là do cháu ngoại của bà Vương làm.

Một người hàng xóm đi ngang qua nhìn thấy bèn tặc lưỡi: “Nghe nói bà Vương c.h.ế.t trong nhà năm sáu ngày rồi người ta mới phát hiện, người đã bốc mùi hết cả lên.”

Dương Chấn Vinh đứng cảm thán một lúc, nghĩ đến con gái còn ở nhà một mình liền vội vàng đi về.

Lúc về đến nhà, anh thấy Đoàn Đoàn đã đi rồi, còn Đóa Đóa thì đang cuộn tròn ngủ gật trên ghế sô pha. Dương Chấn Vinh đảo mắt một vòng, phát hiện con thỏ hồng hôm qua mới mua cho con gái đã biến mất, anh nghĩ chắc cô con gái nhỏ đã tặng đồ chơi cho Đoàn Đoàn nên cũng không hỏi nhiều.

Hành lang trống trải, chiếc đèn cảm ứng chập chờn sáng tối. Một giọng nói ma quái như có như không cất lên những tiếng cười khằng khặc: “He he... Con thỏ... con thỏ của ta...”

Sáng sớm hơn bảy giờ, Đoàn Đoàn mơ màng thức dậy, phát hiện Phó Vãn đã ngồi sẵn trên sô pha đợi mình.""

""Phó Vãn lên tiếng: “Rửa mặt đi con, chúng ta ra ngoài mua ít đồ.”

Đoàn Đoàn cười hì hì một cách ngượng ngùng, giơ bàn tay nhỏ xíu lên thề thốt: “Đoàn Đoàn không phải bé heo lười đâu, sẽ không ngủ nướng nữa. Lần sau ạ... Lần sau thôi.”

Cậu bé lí nhí nói thêm: “Lần sau mẹ có thể đánh thức con ạ.”

Phó Vãn cũng không có ý định này, trẻ con cần ngủ đủ giấc thì cơ thể mới phát triển khỏe mạnh được. Cô vào phòng ngủ cũng chỉ là để ngồi đả tọa mà thôi.

Năm phút sau, Đoàn Đoàn đã nhanh chóng rửa mặt xong và chạy ra. Thấy Phó Vãn đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, cậu bé bất giác quay đầu nhìn vào bếp.

Lại không ăn gì sao?

Đoàn Đoàn lén sờ bụng, cậu bé lại đói rồi.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 8