Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn xuống lầu, khi đi ngang qua lều tang lễ dựng trên khoảng đất trống trong khu dân cư, cô bỗng dừng bước.
Mấy vòng hoa tang dựa trên chiếc lều bạt màu vàng. Bên trong lều kê vài cái bàn, xung quanh là một nhóm người đang cười nói rôm rả, say sưa chơi mạt chược và bài poker. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng reo hò khoe khoang: “Ù!”, “Tứ quý Át!”.
Phía trong cùng của lều tang treo một tấm ảnh thờ đen trắng của một cụ bà, bên dưới bày một ít hoa quả và bánh ngọt mà lúc sinh thời bà Vương hay ăn.
Đoàn Đoàn chợt nhìn thấy một bà cụ đang đứng bên cạnh lều, vẻ mặt vừa sốt ruột vừa m.ô.n.g lung, trông giống hệt người trong ảnh thờ.
Phó Vãn nói: “Đoàn Đoàn, đến thắp cho bà Vương một nén hương, rồi lấy chút đồ ăn sáng mang về đây.”
Đoàn Đoàn ngẩn ra một lúc. Cậu bé nhớ ra từ tối qua đến giờ mẹ chưa ăn gì cả. Cậu bé ăn từ tối qua mà giờ đã đói meo rồi, mẹ chắc chắn đói lắm.
Nghĩ đến việc mẹ đang đói, Đoàn Đoàn không do dự nữa mà lập tức tiến về phía lều tang. Cậu bé cầm ba nén hương bên cạnh, châm lửa rồi cắm vào lư hương. Sau đó, cậu cẩn thận liếc nhìn những người thân hữu đang mải mê đánh bài xung quanh, bàn tay nhỏ bé vội vớ lấy một quả táo và hai cái bánh mì, ôm khư khư trong lòng rồi lon ton chạy ra ngoài.
Đám bạn bè thân thích đang say sưa sát phạt trong lều tang hoàn toàn không để ý đến hành động của Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn ôm đồ ăn, rụt rè nhìn về phía bà Vương. Thấy hồn ma bà cụ không hề tức giận, cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu l.i.ế.m môi, ánh mắt đầy mong đợi nói: “Mẹ ăn đi ạ.”
Phó Vãn xé túi bánh mì, rồi đưa lại cho Đoàn Đoàn: “Con ăn đi.”
Đứng bên lều tang, bà Vương với vẻ mặt mờ mịt bỗng nhiên tỉnh táo lại. Bà vỗ trán, lẩm bẩm: “Ta nhớ ra rồi! Ta phải đến cổng trường xem một chút, phải đến đó xem lần cuối.”
Bà Vương có một quán ăn vặt nhỏ ở cổng một trường trung học cơ sở, vì đồ ăn ngon nên rất được lòng các em học sinh. Bà góa bụa cả đời, bạn bè thân thích chưa bao giờ cho bà sự quan tâm, vỗ về về mặt tình cảm, chỉ có lũ trẻ, những đứa nhỏ vai đeo cặp sách nặng trĩu, ríu rít gọi một tiếng “bà Vương ơi” là niềm an ủi lớn nhất của bà.
Người c.h.ế.t sau bảy ngày sẽ về thăm nhà, nhưng hồn phách không trọn vẹn thì sẽ không nhớ được gì cả.
Phó Vãn cúi mắt nhìn Đoàn Đoàn. Cậu bé có bát tự thuần âm, âm khí quanh người nặng đến mức đáng sợ, ngay cả khi còn ở Tu Chân Giới, cô cũng chưa từng thấy qua trường hợp nào như vậy.
Một nén nhang của người thuần âm có thể ổn định tam hồn của tân quỷ. Cũng coi như là cảm tạ bà Vương đã “tặng” lại quầy hàng ăn vặt này.
Thắp cho bà một nén hương, rồi lấy chút đồ cúng của bà, cũng hợp tình hợp lý cả thôi, phải không?
Hệ thống Mỹ thực: “...”
“Ký chủ thật sự không nghĩ đến việc tự tay nấu cho con trai một bữa ăn sao?”
Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn đến chợ đầu mối lớn nhất thành phố Ninh. Hàng hóa ở đây không chỉ rẻ mà còn là hàng thật, nhiều tiểu thương cũng bán lẻ từng món.
Cô có tổng cộng hai nghìn tệ tiền thưởng từ hệ thống, đã trả một nghìn tám tiền nhà, giờ trong tay chỉ còn lại hai trăm tệ.
Phó Vãn nhìn Đoàn Đoàn tò mò ngó nghiêng khắp nơi, bỗng nhiên nhớ lại chính mình khi còn nhỏ.
Khi đó, nhà họ Phó vẫn chưa khá giả, bố lái chiếc xe van nhỏ chở cô và mẹ đến khu lương thực - dầu ăn ở chợ đầu mối để lấy hàng. Hồi đó, cô cũng giống hệt Đoàn Đoàn bây giờ.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Đoàn đến chợ đầu mối, nhìn cái gì cậu bé cũng thấy mới mẻ. Thật đáng tiếc Thu Thu lại ở nhà, không được đi cùng.
Phó Vãn dẫn Đoàn Đoàn đến khu bán đồ dùng sinh hoạt, cô xoa đầu cậu bé rồi nói: “Vào chọn vài món con cần đi.”
Phó Vãn không chuẩn bị trước những thứ này cho Đoàn Đoàn, vì cô và cậu bé vẫn chưa thân thiết, cô hoàn toàn không biết sở thích của nhóc con này là gì.
Đoàn Đoàn nhìn Phó Vãn với vẻ không thể tin nổi, cậu bé không ngờ mẹ lại dắt mình ra ngoài để mua đồ cho mình.
Cậu bé bước vào một cửa hàng, nhìn những món hàng hóa đủ màu sắc mà hoa cả mắt rồi lại quay đầu nhìn Phó Vãn. Cô vẫn đứng đó, ánh mắt vốn lạnh lùng nay đã có thêm vài phần ấm áp nhìn cậu.
Như được tiếp thêm dũng khí, Đoàn Đoàn ưỡn ngực, hiên ngang bước vào chọn những món đồ mình cần: có chậu rửa mặt, chậu rửa chân, khăn mặt màu xanh lam có thêu hoa, còn có cả dầu gội đầu, xà phòng thơm và các vật dụng linh tinh khác.
Có điều, Đoàn Đoàn chỉ chọn những món rẻ nhất.
Thanh toán xong vẫn còn thừa tiền, Phó Vãn lại dắt Đoàn Đoàn sang khu lương thực - dầu ăn mua một thùng mì gói đủ vị, rồi chừa lại một khoản đủ để cậu bé gọi cơm hộp hôm nay, lúc này mới định ra về.
Hệ thống Mỹ thực đau khổ lên tiếng: “Ký chủ, thời gian làm nhiệm vụ sơ cấp của cô chỉ còn bốn ngày rưỡi thôi, vậy mà cô còn có tâm trạng dắt con đi dạo phố à?”
Quầy hàng ăn vặt chưa dọn dẹp xong, địa điểm bán hàng chưa chọn, ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng chưa có một thứ gì.
Chẳng tích cực làm nhiệm vụ chút nào cả!
Phó Vãn thản nhiên đáp: “Tối nay khai trương.”
Hệ thống Mỹ thực: “...? Tối, tối nay khai trương?”