Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 100

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Biết ngày sinh của Đóa Đóa không khó, trong khu này có mấy đứa trẻ bằng tuổi con bé, học cùng một trường mầm non, thậm chí cùng lớp. Nhà trường có tổ chức sinh nhật, Đóa Đóa cũng từng ăn bánh sinh nhật của các bạn.

Nhưng... biết chính xác đến cả giờ và phút sinh của con bé thế này thì thật sự khiến Dương Chấn Vinh kinh hãi.

Ngoài cha mẹ ruột ra, còn ai nhớ rõ được đến thế?

Tạ Khiêm đã rời đi, nhưng Dương Chấn Vinh vẫn đứng ngoài ban công, rít liền mấy điếu thuốc.

Anh cẩn thận dập tắt từng mẩu thuốc, sau đó vào phòng tắm gội rửa sạch sẽ để khử mùi khói thuốc bám đầy người. Xong xuôi, anh lại vào bếp nấu một tô canh sủi cảo cải trắng nóng hổi, bận rộn một hồi lâu.

Đoàn Đoàn ngủ một giấc thật dài, trong giấc mơ, cậu thấy mình hóa thành một đầu bếp thực thụ.

Tay cầm chảo, tay cầm xẻng, cậu làm đủ các loại cơm rang, từ món cơm rang trứng cơ bản nhất, cho đến cơm rang Dương Châu, cơm rang tôm, cơm rang xì dầu, rồi cả cơm rang thịt bò thì là nữa... nhiều đến mức cậu đếm không xuể.

Đoàn Đoàn đã học rất lâu, đến mức trong mơ cậu có thể xào ra được đĩa cơm rang vàng óng, thơm lừng và ngon tuyệt.

Cậu chỉ muốn mau mau tỉnh lại để trổ tài cho mẹ xem, và rồi, cậu tỉnh lại thật.

Cậu bé nhìn ra ngoài trời đã tối mịt, bất giác đưa tay sờ lên mép, thấy chẳng có vệt nước miếng nào thì mới ngượng ngùng hỏi Phó Vãn: “Mẹ ơi, sao con ngủ lâu thế ạ?”

Từ trưa đến tận tối.

Phó Vãn xoa đầu con trai: “Ăn được ngủ được là tiên.”

Ý của cô là con vẫn khỏe mạnh. Cậu bé ngủ trưa li bì như vậy là do Phó Vãn đã truyền cho một tia linh lực để đảm bảo cậu không bị đói. Nhưng giờ tỉnh lại rồi, chắc chắn là bụng đã réo vang.

Đoàn Đoàn xoa cái bụng đang sôi ùng ục, mắt hướng về phía đĩa cơm rang còn thừa từ bữa trưa trên bàn.

“Mẹ ơi, con muốn hâm lại chỗ cơm này ăn nốt. Con không muốn lãng phí tâm ý của mẹ đâu ạ.”

Đây là lần đầu tiên mẹ nấu cho cậu ăn, dù hương vị không phải là tuyệt hảo nhưng Đoàn Đoàn vẫn không nỡ bỏ đi.

Hơn nữa, cậu còn có thể nấu cho mẹ món cơm rang mà mình đã học được trong mơ.

Nói rồi, Đoàn Đoàn bưng đĩa cơm rang thừa đi vào bếp.

Trong bếp có một món đồ mới, là chiếc lò vi sóng Phó Vãn dùng tiền kiếm được mua cho cậu.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Phó Vãn liếc nhìn xung quanh. Đoàn Đoàn đang ở trong bếp, còn Thu Thu thì vẫn cuộn tròn dưới gầm giường, nhất quyết không chịu chui ra.”

“Phó Vãn tiến lên, đưa tay mở cửa. Ngoài cửa là Dương Chấn Vinh. Anh ta ăn vận cực kỳ chỉnh tề, trông như vừa tắm gội xong, râu ria cũng được cạo sạch sẽ, để lộ gương mặt sáng sủa, sảng khoái, cứ như đang chuẩn bị tham dự một buổi lễ vô cùng quan trọng.

Nghe tiếng động, Đoàn Đoàn từ trong bếp chạy ra, ngạc nhiên nhìn Dương Chấn Vinh: “Chú Dương, sao chú lại đến ạ?”

Đoàn Đoàn thoáng chột dạ. Lẽ nào chú Dương biết chuyện Thu Thu trộm con thỏ bông màu hồng của Đa Đa nên tìm đến tận cửa? Nhưng rõ ràng cậu đã bắt Thu Thu trả lại cho Đa Đa mấy lần rồi, mà Thu Thu không chịu còn tỏ vẻ hung dữ với cậu nữa.

Dương Chấn Vinh đưa một bát canh sủi cảo bắp cải cho Đoàn Đoàn: “Đa Đa nhà chú cứ đòi ăn canh sủi cảo, nên chú tiện nấu thêm một ít mang sang cho hai mẹ con.”

Tuy tay nghề không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng bát canh sủi cảo thơm nức mũi vẫn khiến Đoàn Đoàn phải nuốt nước bọt ừng ực. Dù vậy, cậu vẫn quyết tâm phải ăn hết sạch đĩa cơm chiên mẹ làm!

“Cháu cảm ơn chú Dương ạ.” Thấy Phó Vãn gật đầu, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nói lời cảm ơn rồi hai tay đỡ lấy bát canh, cẩn thận bưng vào bàn ăn trong nhà.

Dương Chấn Vinh vẫn đứng tần ngần ở cửa, vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.

“Anh Dương còn có chuyện gì sao?” Phó Vãn lên tiếng hỏi.

Dương Chấn Vinh bỗng “bịch” một tiếng, hai đầu gối khuỵu mạnh xuống đất ngay trước mặt Phó Vãn, giọng anh ta cất lên lớn nhất có thể: “Cô Phó, cảm ơn cô đã cứu Đa Đa!”

Âm thanh đanh gọn của Dương Chấn Vinh vang vọng đến mức làm đèn cảm ứng ở hành lang bật sáng.

Ngoài tầm mắt của Phó Vãn, Dương Chấn Vinh còn vỗ vỗ vào thứ gì đó rồi nói: “Nửa tảng thịt heo này, tôi tặng cả cho cô để làm quà cảm ơn.”

Phó Vãn tò mò ngó đầu ra nhìn. Trên sàn hành lang là nửa tảng thịt heo, có thể thấy rõ từng dẻ sườn thượng hạng, chiếc mũi heo dài ngoằng chỉ cách giày cô một bước chân.

Ừm, nguyên liệu tươi sống.

Một lần là trùng hợp, hai lần là ngẫu nhiên, nhưng đây đã là lần thứ ba. Vị tu sĩ tên Tạ Khiêm Huyền kia đã đích thân đến nói rằng chuyện của Đa Đa không phải tai nạn, dù Dương Chấn Vinh có ngốc đến mấy cũng biết lần này con gái mình bình an vô sự là nhờ công của ai.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 100