Tạ Khiêm áy náy lắc đầu: “Không được. Mấy thứ trong video này khá đặc biệt, chúng hẳn đã bị một thiên sư nào đó làm phép bảo vệ. Năng lực của tôi chưa đủ để phá giải qua đường truyền internet.”
Phùng Kiện và đồng đội nhìn nhau, chẳng biết nói gì hơn. Họ cảm thấy cậu nhóc Tạ Khiêm này cứ như đang làm trò, nhưng hình ảnh cô bé ma dưới gốc cây lại là thật.
Chuyện này thật sự quá quái gở!
Phùng Kiện vẫn để lại một đường lui, anh quyết định sẽ cho người kiểm tra lại đoạn video xem có dấu hiệu bị chỉnh sửa hay không.
Một viên cảnh sát bật cười, hỏi đùa: “Thời buổi này đuổi quỷ online bằng cách dán bùa lên màn hình cũng được luôn à?”
Tạ Khiêm gật đầu rất nghiêm túc: “ Đúng vậy. Thời đại mới, phát triển mới. Con người tiến bộ, thì thế giới cõi âm cũng không phải ngoại lệ.”
“Thời đại số phát triển, đến cả bùa chú cũng dán online được, viếng mộ dâng hương qua mạng cũng chẳng thiếu. Hiệu quả dĩ nhiên không thể nào so với đồ thật, nhưng tiện cho người sống thì cũng mở đường cho ma quỷ hoành hành. Một cái email, một đoạn video ngắn, hay thậm chí chỉ là một dòng bình luận cũng có thể khiến bạn rước họa vào thân.
Phùng Kiện thầm nghĩ, được rồi, quả nhiên không hổ là chuyên gia, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.
Phùng Kiện không đôi co nhiều với Tạ Khiêm, cũng không tỏ ra nghi ngờ trắng trợn như mấy kẻ phản diện trong phim truyền hình. Anh chỉ bảo cậu cứ về nghỉ ngơi cho lại sức.
Tạ Khiêm lưng đeo thanh kiếm gỗ đào, dáng vẻ đĩnh đạc bước ra khỏi Cục cảnh sát thành phố Ninh. Nhìn vầng thái dương chói chang như thiêu như đốt trên đỉnh đầu, nét mặt cậu trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Gần đây thành phố Ninh xảy ra quá nhiều chuyện lạ. Ngoài việc Trần Lâm Giang thiên sư bị nghi ngờ là đã gặp phải thiên phạt, trên đường đi tàu cao tốc đến đây, cậu còn thông qua con ác quỷ mà sư phụ nuôi dưỡng biết được một tin tức kinh hoàng.
Một yêu quái có tên “Quỷ Mẫu” đang treo thưởng rất cao trên Quỷ Thị để tìm kiếm âm hồn của bảy quỷ nhi bị thất lạc.
Phần thưởng đương nhiên không phải tiền bạc, mà là những hung vật quý hiếm dùng để bồi bổ cho lệ quỷ, khiến vô số kẻ thèm muốn, săn lùng ráo riết.
Tạ Khiêm cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Bảy tiểu quỷ còn chưa hóa thành lệ quỷ thì làm sao có thể tự mình trốn thoát được? Hơn nữa, đến giờ vẫn chưa ai tìm thấy tung tích của chúng.
Vẻ mặt Tạ Khiêm đanh lại, cậu nghi ngờ có kẻ nào đó ở thành phố Ninh đang lén lút bắt quỷ nhi.
Sau khi được bệnh viện xác nhận không có vấn đề gì, Đóa Đóa được Dương Chấn Vinh đưa về nhà.
Cảm giác mừng như điên dại vì tìm lại được con sau khi suýt mất con bao trùm lấy tâm trí anh, khiến anh không dám để cô bé rời khỏi tầm mắt dù chỉ nửa giây.
Cô bé đúng là đứa trẻ ham chơi chóng quên, vừa về đến nhà đã vứt sạch màn thót tim dưới sông Ninh Thành lúc sáng ra sau đầu.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ mà Dương Chấn Vinh vừa thay cho, ngồi trên tấm thảm lót sàn rực rỡ sắc màu, hí hoáy với đủ loại đồ chơi, trông vui vẻ ra mặt.
Thấy con gái như vậy, Dương Chấn Vinh mới thoáng yên lòng. Anh định ra ban công hút một điếu thuốc để thả lỏng thần kinh đã căng như dây đàn suốt cả ngày.
Chuyện hôm nay xảy ra quá kinh hoàng, và anh lờ mờ cảm thấy mọi thứ không đơn thuần là trùng hợp.
Cô gái thuê nhà của anh, Phó Vãn, dường như biết trước điều gì đó.
Phó Vãn đã dặn không cho Đóa Đóa lại gần con thỏ, và hôm nay Đóa Đóa suýt c.h.ế.t đuối chính vì đuổi theo một con thỏ không hề tồn tại.
Phó Vãn tặng Đóa Đóa một chiếc vòng hoa và dặn cô bé đừng tháo ra, và hôm nay Đóa Đóa thoát c.h.ế.t cũng là nhờ chiếc vòng hoa đó.
Một lần có thể là ngẫu nhiên, hai lần cũng có thể là trùng hợp, nhưng nếu có lần thứ ba...
Dương Chấn Vinh cảm thấy chắc chắn không thể có chuyện đó.
Chuông cửa vang lên. Dương Chấn Vinh đặt bao thuốc xuống rồi ra mở cửa. Đứng bên ngoài là một chàng trai trẻ có vẻ ngoài sáng sủa, lưng đeo kiếm gỗ đào, tay cầm la bàn, trông hệt như một đạo sĩ.
Dương Chấn Vinh chặn ở cửa, cau mày hỏi: “Anh là ai?”
Tạ Khiêm không vội bước vào, chỉ nhìn lướt qua Đóa Đóa đang chơi bên trong rồi hỏi: “Chào anh, xin hỏi có phải con gái anh hôm nay bị rơi xuống nước không?”
Chuyện này thì ai mà chẳng biết. Không chỉ người ở chợ rau, mà cả khu chung cư này đều hay tin cả rồi, nghe đâu còn ầm ĩ cả trên mạng nữa. Nếu định dùng chuyện này để lừa bịp thì e là nhầm người rồi.
Tạ Khiêm đi thẳng vào vấn đề: “Con gái anh rơi xuống nước không phải là ngẫu nhiên đâu.”
Đồng tử Dương Chấn Vinh co rụt lại.
“Mà là bị lệ quỷ ám,” Tạ Khiêm vừa nói vừa bấm đốt ngón tay, “Có phải con gái anh sinh vào 1 giờ 34 phút rạng sáng, ngày 23 tháng 8 âm lịch, năm XX không?”
Dương Chấn Vinh choáng váng lùi lại hai bước, kinh ngạc tột độ nhìn chàng trai trẻ trước mặt.