Thấy Triệu Côn Minh tranh thủ vào phòng làm việc xử lý công chuyện, Triệu Dương chợt nhớ đến lời Phó Vãn dặn, bảo anh ta mang cho cô mấy nhánh nho về trồng.
Triệu Dương cùng quản gia đi ra vườn. Phía trên hành lang gỗ màu trắng, những dây nho xanh mướt phủ kín, từng chùm nho tím đỏ trĩu nặng lúc lỉu trên giàn. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống những vệt bóng của từng chùm quả.
Triệu Dương nuốt nước bọt, lại muốn hái thêm một chùm để ăn.
“Tuyết Báo, sao mày lại vào đây?” Quản gia trừng mắt nhìn chú chó Samoyed cách đó không xa, lớn tiếng quát.
Một chú chó Samoyed béo ú với bộ lông trắng như tuyết đang chổng mông, hai chân trước điên cuồng cào đất dưới một gốc nho.
Đất bị nó cào lên bụi bay mù mịt, vài cục đất vụn còn văng cả lên bộ lông trắng muốt của Tuyết Báo, trông bẩn thỉu vô cùng.
Vườn nho trong nhà không cho phép chó vào, vì người nhà họ Triệu sợ Tuyết Báo sẽ ăn nhầm nho.
Triệu Dương lập tức đi tới định lôi Tuyết Báo ra ngoài. Nhưng chưa kịp đến gần, một mùi hôi thối nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi.
Cái mùi ấy tựa như mùi của hàng ngàn con chuột c.h.ế.t bị phơi rữa dưới cái nóng bốn mươi độ, trong đó còn lẫn cả vị chua loét của sự phân hủy.
Triệu Dương vội bịt mũi, cả đời này anh ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi nào kinh khủng đến thế, thậm chí còn bất giác cảm thấy sợ hãi.
Sân nhà họ Triệu rất rộng, trước đây cũng từng có mèo hoang c.h.ế.t trong vườn, nhưng mùi hôi lần này lại có chút khác biệt.
Một cảm giác bất an vô cớ dâng lên trong lòng Triệu Dương.
Tuyết Báo lôi từ trong hố đất ra một cái túi ni lông màu trắng nhàu nhĩ. Triệu Dương dùng chân khều khều, tức thì một khối thịt nhỏ hơn lòng bàn tay lăn ra khỏi túi.
Triệu Dương nín thở đến gần xem xét, đó là một thai nhi màu xám trắng đang cuộn tròn lại. Không biết đã được mấy tháng, nhưng anh ta có thể nhìn rõ hai bàn tay nhỏ xíu của cái thai đã c.h.ế.t ấy còn bé hơn cả đồng xu một tệ.
Đầu óc Triệu Dương ong lên một tiếng, cả người choáng váng. Anh ta vẫn chưa hiểu nổi tại sao trong vườn nhà mình lại có xác của một thai nhi.
Bỗng chốc…
Cái thai nhi trong túi ni lông mở trừng mắt.
Đôi mắt không có tròng trắng, chỉ một màu đen kịt đến quái dị.
“A!” Triệu Dương hét lên một tiếng thất thanh, sợ đến mức ngã phịch xuống đất, mồ hôi thoáng chốc đã ướt đẫm chiếc áo phông trắng.
Mở mắt ư?
Triệu Dương nhìn lại lần nữa, cái thai c.h.ế.t vẫn nằm yên trong túi ni lông, đôi mắt nhắm nghiền, tựa như đang say ngủ.
“Cậu Dương, cậu không sao chứ?”
“Quản gia vội vàng chạy tới đỡ Triệu Dương dậy, sau đó rút điện thoại gọi cho Triệu Côn Minh đang làm việc trong thư phòng.
Triệu Côn Minh làm sao còn ngồi yên cho được? Anh ta tức tốc chạy đến, vừa nhìn những chiếc túi ni lông dưới đất, lại liếc sang đứa em trai đang sợ đến c.h.ế.t khiếp bên cạnh, liền nghiến răng ra lệnh: “Đào! Đào hết cả mảnh đất này lên cho tôi!”
Từng lớp đất được xới lên, mùi hôi thối rữa càng lúc càng nồng nặc. Một túi, hai túi, rồi ba túi...
Tổng cộng có đến sáu cái túi!
Trong mỗi túi đều chứa xác một bào thai, tay chân của vài bào thai trông như bị giật đứt một cách tàn nhẫn, tất cả chỉ còn là những mảnh xương vụn và thịt nát.
Rõ ràng trên đầu là nắng hè gay gắt, mà cả người họ lại lạnh toát, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt này quá đỗi rùng rợn.
Triệu Côn Minh lăn lộn trên thương trường sóng gió hiểm ác bao năm cũng chưa từng gặp phải chuyện thế này. Sắc mặt anh ta tái mét, trừng mắt nhìn Triệu Dương: “Sao em lại phát hiện ra?”
Triệu Dương vội đáp: “Là cô Phó, mẹ ruột của Đoàn Đoàn. Cô ấy nhờ em đào cho cô ấy một cây nho về trồng.”
Con ngươi Triệu Côn Minh co rụt lại, giọng nói trầm ấm bỗng vút lên đầy kinh ngạc: “Sao cô ta lại biết nhà chúng ta có trồng nho?”
Hai anh em nhìn nhau, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân men theo huyết quản xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Lúc Phó Vãn ngỏ lời về cây nho, Triệu Dương cũng chẳng thấy có gì bất thường. Anh cứ ngỡ là do Đoàn Đoàn kể, dù sao con bé cũng đã tiếp xúc với vợ chồng anh trai mình nhiều lần, biết đâu anh chị vì dỗ con bé mà lỡ miệng nói nhà mình trồng rất nhiều nho.
Nhưng bây giờ…
Nếu Triệu Côn Minh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với Đoàn Đoàn, thì làm sao Phó Vãn có thể biết được?
Triệu Dương nhìn những t.h.i t.h.ể hài nhi bốc mùi hôi thối đầy đất, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ thanh tú, trong trẻo của Phó Vãn. Cô ấy đã nói, phân bón cho giàn nho nhà anh rất tốt.
Triệu Dương chợt nhớ ra chùm nho mình vừa ăn hết sạch. Những quả nho ngọt lịm, căng mọng như vậy, tất cả đều được nuôi dưỡng bằng thứ “phân bón” này.
Gương mặt tuấn tú của Triệu Dương biến sắc liên hồi, dạ dày bỗng chốc cuộn lên dữ dội. Không thể chịu nổi nữa, anh ta đột ngột gập người nôn khan, nôn như thể muốn trút cả mật xanh mật vàng ra ngoài.
“Ọe…”
Anh ta đã ăn thứ quái quỷ gì thế này?!