Chuyện động trời như đào được sáu túi xác bào thai trong vườn nhà không thể giấu được bà chủ. Lý Mỹ Phượng biết tin liền lập tức chạy tới, vừa nhìn thấy những chiếc túi ni lông trắng xóa trên mặt đất, nước mắt bà không sao kìm được mà tuôn rơi lã chã.
Người muốn sinh thì chẳng thể có con, kẻ không muốn thì lại phá đi hết lần này đến lần khác.
Triệu Côn Minh đỡ lấy vợ, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: “Chuyện này phải báo cảnh sát.”
Lý Mỹ Phượng chợt lên tiếng: “ Nhưng tại sao những đứa bé này lại không bị phân hủy?”
Câu hỏi vừa thốt ra, dù ngoài trời đang nóng gần bốn mươi độ, mấy người đứng dưới giàn nho lại cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Tiết trời nóng như thiêu như đốt thế này, lẽ ra những bào thai đó đã phải phân hủy, giòi bọ lúc nhúc từ lâu. Ấy thế mà t.h.i t.h.ể nào t.h.i t.h.ể nấy vẫn còn nguyên vẹn tay chân, rõ mồn một. Cảnh tượng này thật sự quá sức ma quái.
Triệu Dương giật nảy mình như mèo bị giẫm phải đuôi, vội vã túm lấy tay áo Triệu Côn Minh, cuống quýt nói thêm: “Anh, lúc nãy em thấy một đứa bé trong đó mở mắt trừng trừng nhìn em! Thật đấy!”
Lưng áo Triệu Côn Minh lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh ta căng mặt gắt lên: “Đừng nói bậy! Em chắc chắn là bị say nắng, hoa mắt rồi!”
Hài nhi đã c.h.ế.t sao có thể mở mắt được?
Triệu Dương lo sốt vó như kiến bò trên chảo nóng, đang vội vàng thanh minh cho mình thì sau lưng vang lên giọng nói ngập ngừng của ông quản gia: “ Tôi... hình như tôi cũng thấy.”
Trong phút chốc, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng.
Triệu Dương thấy có thể là ảo giác, vậy còn ông quản gia cũng thấy thì sao?
Đêm đó, cả nhà không một ai ngủ yên giấc.
Triệu Dương thì gặp ác mộng cả đêm, trong mơ toàn là tiếng cười khanh khách quái dị của trẻ con.
Đến khi mồ hôi lạnh ướt đẫm người mà tỉnh giấc, anh định vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút. Vừa mới lật chiếc chăn mỏng đắp trên người ra, mắt cá chân anh bỗng có cảm giác lành lạnh, như thể bị ai đó nắm chặt lấy.
Triệu Dương hoảng hốt nhớ lại, hình như anh đã dùng chính cái chân này để đá vào mấy cái túi xác.
“A!”
Sáng sớm tinh mơ, Triệu Dương hét lên thất thanh rồi lao thẳng đến phòng ngủ của vợ chồng Triệu Côn Minh. Hai người đã dậy từ sớm, sắc mặt Lý Mỹ Phượng trông rất tệ.
Triệu Côn Minh đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại, nhưng đầu dây bên kia chỉ đáp lại bằng giọng nói tự động: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được …”
Anh ta quay lại nhìn vợ và em trai, đắn đo một lát rồi dứt khoát vẫy tay: “Chúng ta đi tìm thẳng cô Phó.”
Đây là thông tin liên lạc họ lấy được từ viện phúc lợi Thiên Thần. Trong hồ sơ nhận nuôi Đoàn Đoàn, Phó Vãn bắt buộc phải điền địa chỉ hiện tại và số điện thoại di động.
Ba người nhà họ Triệu lập tức bắt xe đến khu chung cư cũ nơi Phó Vãn ở. Thế nhưng, gõ cửa mãi mà không có ai ra mở, bên trong chỉ văng vẳng tiếng nhạc thiếu nhi bài “Thỏ con ngoan ngoãn” lúc có lúc không, một giai điệu kỳ quái đến khó tả.
Nhìn căn phòng trọ mà Phó Vãn và Đoàn Đoàn đang ở, một nơi rõ ràng không thể trồng nho, ba người họ càng thêm chắc chắn rằng Phó Vãn biết điều gì đó.
Đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy ai, ba người đành tính chuyện rời đi trước.
Vừa đi tới cầu thang bộ, họ suýt nữa thì đ.â.m sầm vào Dương Chấn Vinh đang trên đường về nhà.
Dương Chấn Vinh là người bán thịt heo ngoài chợ, ngày nào cũng phải dậy từ bốn giờ sáng để đến lò mổ lấy hàng. Nếu buôn may bán đắt thì chưa đến trưa đã bán hết sạch để về nhà.
Hôm nay anh ta bán khá tốt.
Lý Mỹ Phượng vội hỏi Dương Chấn Vinh một câu: “Cậu ơi, cho tôi hỏi có phải cô Phó Vãn ở tầng này không?”
Dương Chấn Vinh quan sát ba người họ, thấy quần áo sang trọng, trông không giống người xấu nên gật đầu: “ Đúng vậy, mọi người tìm cô ấy có việc gì không?”
Họ không tiện nói rõ nên đành rời đi.
Chỉ cần biết chắc chắn Phó Vãn ở đây là được, rồi sẽ có lúc cô ta về nhà.
Người nhà họ Triệu chân trước vừa đi, Dương Chấn Vinh đã nhìn qua cửa sổ bếp thấy Phó Vãn xách túi lớn túi nhỏ dắt theo Đoàn Đoàn trở về. Anh ta vội mở cửa: “Cô Phó, để tôi xách giúp cho.”
Đoàn Đoàn cầm chìa khóa nhanh chân chạy đến cửa nhà mở khóa, Phó Vãn lách qua người Dương Chấn Vinh rồi xách đồ vào nhà.
Dương Chấn Vinh nhìn Phó Vãn mặt không đỏ, thở không gấp, thậm chí không đổ một giọt mồ hôi nào, không ngờ sức cô lại khỏe đến vậy.
Anh ta chỉ đứng ngoài cửa nói với vào: “Cô Phó, cái quán ăn mà cô hỏi tối qua tôi tìm được rồi đấy, chính là chiếc xe đẩy nhỏ mà bà Vương dùng lúc sinh thời.”
“Phó Vãn không hề bất ngờ, cô chỉ quay đầu lại cảm ơn một tiếng rồi dán chặt ánh mắt vào Dương Chấn Vinh, khiến anh ta bị nhìn đến mức hơi ngượng ngùng.
Phó Vãn đột nhiên lên tiếng: “Anh Dương, dạo gần đây đừng để bé Nhiêu Đoá tiếp xúc với thỏ.”
Dương Chấn Vinh không hiểu lắm ý của Phó Vãn. Con gái anh thích thỏ con nhất, ngay cả bờm tóc cũng là hình con thỏ.
Dương Chấn Vinh không để tâm lắm, lại nhắc với Phó Vãn chuyện lúc nãy có ba người đến tìm cô.
Phó Vãn gật đầu, vẻ mặt vẫn chẳng có gì ngạc nhiên.