“Mẹ ơi, tối nay chúng ta thật sự phải ra gốc hòe già bán hàng kiếm tiền ạ?” Đoàn Đoàn vừa xếp gọn gàng những món đồ lặt vặt mới mua về, vừa dùng bàn tay nhỏ bé quệt mồ hôi, gương mặt non nớt ngước nhìn Phó Vãn với vẻ đầy lo lắng.
Phó Vãn sửa lại: “Là mẹ đi bán hàng.”
Đoàn Đoàn nghĩ đến người anh trai mặt đầy m.á.u đang ngồi xổm dưới gốc hòe, cậu bé sợ người đó sẽ dọa mẹ sợ.
Giống như Thu Thu vậy, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan nhưng lại thường xuyên dọa các nhân viên ở viện phúc lợi sợ hết hồn.
“Con cũng muốn đi bán hàng với mẹ, Đoàn Đoàn sẽ giúp mẹ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.” Cậu bé vội nói.
Phó Vãn không từ chối: “Được thôi.”
Thời gian trôi dần, trời bên ngoài càng lúc càng sẫm tối.
Đến mười giờ rưỡi đêm, Phó Vãn dắt theo Đoàn Đoàn xuống lầu, tìm đúng chiếc xe bán đồ ăn vặt mà bà Vương lúc sinh thời vẫn dùng. Bà Vương rất quý chiếc xe này nên giữ gìn nó còn rất mới.
Hệ thống Ẩm thực nhìn Phó Vãn ung dung đẩy chiếc xe ra khỏi khu dân cư, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc:”Ký chủ, tại sao cô lại mở quán vỉa hè vào lúc nửa đêm? “
Nó cũng từng dẫn dắt không ít ký chủ bán đồ ăn khuya, nhưng hệ thống vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Những ký chủ khác dù bán đồ ăn khuya thì muộn nhất cũng là sáu giờ tối đã dọn hàng, ai lại như Phó Vãn, mười giờ rưỡi đêm mới bắt đầu đẩy xe đi? Chờ đến lúc chính thức mở hàng chẳng phải là mười một giờ đêm rồi sao?
Phó Vãn đáp lời bâng quơ: “Để tránh quản lý đô thị, không được à?”
Hai mẹ con một lớn một nhỏ đẩy xe đến dưới gốc hòe già cách khu dân cư không xa, nơi có hai hàng đèn đường mờ nhạt dọc hai bên đường soi rọi.
Đoàn Đoàn rời mắt khỏi người anh trai trẻ tuổi mặt đầy m.á.u me dưới gốc cây, ngẩng chiếc đầu nhỏ lên nhìn Phó Vãn đầy mong chờ, giọng nói non nớt vang lên: “Mẹ ơi, Đoàn Đoàn có thể giúp gì cho mẹ ạ?”
Phó Vãn bảo cậu bé đừng vội, cô lấy ra một tấm bảng trắng, dùng bút lông viết lên thực đơn của tối nay.
“Mì bò kho”, “Mì dưa chua”, “Mì gà hầm nấm hương” và “Mì bò cay”.
Đoàn Đoàn nhìn mẹ với ánh mắt sùng bái, hóa ra mẹ biết làm nhiều món mì như vậy!
Hệ thống Ẩm thực:”… Sao tên mấy món mì này nghe quen thế nhỉ? “
“Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ sơ cấp ‘Mở một quán ăn’, nhận được 5 nguyên liệu nấu ăn ngẫu nhiên, phần thưởng đã được chuyển vào tủ lạnh trong nhà ký chủ. “
Hệ thống Ẩm thực kinh ngạc vô cùng, hiệu suất của vị ký chủ Phó Vãn này sao có thể cao đến mức vô lý như vậy? Mới hôm qua giao nhiệm vụ đầu tiên, tối nay đã hoàn thành xong rồi.
Hệ thống Ẩm thực nhanh chóng ban hành nhiệm vụ mới:”Đinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ mới “Nhận được lời khen của năm thực khách”, phần thưởng nhiệm vụ: 1 bộ dụng cụ nhà bếp sơ cấp, thời gian giới hạn: Trong vòng một tuần. “
Ánh mắt Phó Vãn khẽ động, năm vị thực khách ư?
Đoàn Đoàn thấy người qua lại xung quanh không nhiều, cũng chẳng ai có ý định ghé vào thử, cậu nhóc không khỏi sốt ruột.
Một chiếc xe hơi màu đen từ hướng khu dân cư chạy tới, càng đến gần quán ăn tốc độ xe càng chậm lại.
Trên xe, Triệu Dương trợn tròn mắt, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ vào cậu bé đang ngồi trên chiếc ghế đẩu, đó chính là Đoàn Đoàn.
Còn người phụ nữ đứng trước xe hàng bên cạnh cậu bé, chẳng phải là Phó Vãn mà họ đã tìm cả ngày nay sao?!
Triệu Dương lập tức hét lên: “Dừng xe!”
Thấy có người bước xuống từ xe, Đoàn Đoàn lập tức bật dậy, nhiệt tình cất tiếng rao: “Cô chú vào ăn mì đi ạ, mì mẹ cháu làm siêu ngon luôn. Chú Triệu? Cô Lý?”
Phó Vãn thong thả múc một gáo nước từ thùng đổ vào nồi, sau đó bật bếp lên đun.
Vị thực khách đầu tiên đã tới.
Còn mang theo cả vị thứ hai và thứ ba.
Hệ thống Ẩm thực nhìn hành động của Phó Vãn mà suýt khóc. Sau khi Phó Vãn và Đoàn Đoàn từ chợ đầu mối về nhà, cô không hề bước chân ra khỏi cửa, càng đừng nói đến chuyện buổi chiều ra chợ mua nguyên liệu nấu ăn!
Đầu bếp giỏi đến mấy mà không có nguyên liệu thì cũng đành bó tay thôi!
Chẳng lẽ lại đun một nồi nước sôi, rồi bắt khách uống nước lọc sao? Nếu làm thế mà còn dám lấy tiền thì kiểu gì cũng bị đánh cho xem!
Hệ thống lo sốt vó:”Ký chủ, cô như vậy thật sự có thể trở thành đầu bếp được sao? “
Phó Vãn không trả lời.
Lý Mỹ Phượng nhìn về phía Đoàn Đoàn trước tiên, còn Triệu Côn Minh và Triệu Dương thì dán mắt vào Phó Vãn.
Cả ngày hôm nay, trong đầu Triệu Dương cứ luẩn quẩn hình ảnh đáng sợ của bào thai quỷ đột ngột mở trừng mắt. Anh ta liền kể tuốt tuồn tuột mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Triệu Côn Minh trầm giọng hỏi: “Cô Phó, hôm qua cô đã cố ý nhắc nhở Tiểu Dương ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ, không biết cô có thể nói chuyện rõ hơn với chúng tôi được không?”
Phó Vãn làm như không nghe thấy gì, lấy mấy cái bát sứ mua ở chợ đầu mối ra khỏi tủ.