Triệu Côn Minh và vợ nhìn nhau, Lý Mỹ Phượng bước lên một bước, lựa lời nói: “Phó đại sư?”
Vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Ba người họ chẳng hiểu ra sao cả. Nếu Phó Vãn không định nhúng tay vào chuyện này thì tại sao lại nhắc nhở họ? Nhưng hôm nay họ tìm tới nơi rồi, cô lại chẳng nói chẳng rằng là thế nào?
Triệu Dương nhìn Phó Vãn đang đứng trước xe hàng đun nước, anh gãi gãi đầu, thử thăm dò gọi một tiếng: “Phó… Bếp phó?”
Phó Vãn ngước mắt lên nhìn anh, điềm nhiên đáp: “Ừ, tôi đây.”
Hệ thống Ẩm thực sốc đến mức rơi cả mồm:”… Đỉnh của chóp! “
“Phó Vãn vậy mà lại đáp lời họ!
Triệu Dương cảm thấy thật khó tin. Chuyện ma quái trong nhà đã đủ lạ rồi, vậy mà người họ tìm không phải đại sư, mà lại là... một đầu bếp?
Nước trong nồi đã sôi sùng sục, từng bọt khí lớn vỡ tan, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Là người dày dạn kinh nghiệm thương trường, Triệu Côn Minh lập tức hiểu ra. Anh rất thức thời quay sang nói với vợ và em trai: “Mọi người đều đói rồi, hay là mình ăn tạm bát mì ở đây đi?”
Cả ba người đúng là đói thật. Họ đã chạy ngược chạy xuôi cả ngày để tìm Phó Vãn, lại thêm chuyện quái gở ở nhà khiến chẳng ai nuốt nổi thứ gì. Giờ nhìn thấy quán ăn, bụng dạ ai nấy đều réo cồn cào.
Lý Mỹ Phượng liếc nhìn tấm bảng trắng ghi thực đơn viết tay của Phó Vãn tối nay, không khỏi khen ngợi: “Cô Phó, cô làm được nhiều loại mì ghê. Cho tôi một bát mì gà hầm nấm nhé.”
Triệu Côn Minh gọi một bát mì bò cay.
Triệu Dương bỗng sững lại, cậu ta nhìn chằm chằm vào cây hòe già như chợt nhớ ra điều gì, mặt mày nhăn nhúm cả lại. Đây chẳng phải là nơi thằng bạn thân của cậu ta gặp tai nạn xe cộ hay sao? Lẽ nào Phó Vãn không biết chỗ này từng xảy ra chuyện gì à?
Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của anh trai, Triệu Dương tiu nghỉu nói: “Vậy... cho cháu một bát mì bò kho.”
Gọi món xong, cả ba không hề chê quán lề đường đơn sơ mà ngồi xuống chiếc bàn nhỏ.
Đoàn Đoàn vui lắm, không ngờ lại có khách nhanh như vậy.
Thằng bé lén liếc người anh trai trẻ tuổi mặt đầy m.á.u me kia, nó phải đề phòng anh ta phá đám chuyện làm ăn của mẹ mới được!
Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn Phó Vãn, háo hức hỏi: “Mẹ ơi, con có thể giúp gì cho mẹ không ạ?”
Phó Vãn ra hiệu: “Mở cái thùng kia ra đi.”
Đoàn Đoàn nhanh nhẹn dùng con d.a.o nhỏ rạch lớp băng dính trên chiếc thùng giấy mua từ chợ đầu mối, để lộ ra những gói mì ăn liền đủ màu sắc bên trong.
Phó Vãn lấy ra bốn gói mì Khang Sư Phụ, xé ba gói cho vắt mì và gia vị vào tô, rồi chế nước sôi ngập mặt, đậy nắp lại.
Chỉ cần đợi ba phút, ba tô mì Khang Sư Phụ thơm ngon sẽ sẵn sàng!
Hệ thống Ẩm thực ngỡ ngàng: “Mì gói?”
Phó Vãn thản nhiên: “Ừ.”
Hệ thống Ẩm thực không thể tin nổi: “Tại sao lại là mì gói? Không phải cô mua thùng mì này để dự trữ cho Đoàn Đoàn ăn dần sao?”
Phó Vãn nhắc lại: “ Tôi không phải mẹ kế.”
Ngày nào cũng cho con trai ăn mì gói, thứ đồ không có dinh dưỡng, chỉ có mẹ kế mới làm vậy.
Nhưng khách hàng là thượng đế mà!
Hệ thống Ẩm thực suy sụp gào thét: “Thế này mà gọi là ‘chế biến mỹ thực’ á?! Chỉ là ‘chế’ thôi mà!”
Phó Vãn vẫn bình tĩnh đến lạ: “ Tôi tự tay chế nước sôi, tự tay cho gia vị vào, thế không gọi là ‘ làm ’ à?”
Hệ thống Ẩm thực: “…”
Ba người nhà họ Triệu cũng ngớ người ra. Triệu Dương vỗ trán một cái, buột miệng: “Bảo sao thực đơn này trông quen thế!”
Mấy vị mì này chẳng phải là những vị kinh điển bán chạy nhất của Khang Sư Phụ hay sao?
Bảo sao ế khách. Có ai nửa đêm lại mò đến cái nơi khỉ ho cò gáy, lại còn xui xẻo này chỉ để ăn một gói mì tôm không cơ chứ?
Triệu Dương thầm gào thét trong lòng.
Triệu Côn Minh biết tính em trai mình nên liếc mắt một cái, nói đỡ: “Em thì biết cái gì? Bây giờ bán mì gói đang là trào lưu đấy! Nhiều người trẻ tuổi kiếm tiền bằng cách này lắm.”
Dĩ nhiên, chuyện có kiếm được tiền hay không còn phụ thuộc vào địa điểm, nhu cầu khách hàng, chiến lược kinh doanh và nhiều yếu tố khác nữa. Nhưng những lời này, với thân phận là một tổng tài, Triệu Côn Minh đã không nói ra.
Mì nhanh chóng đã chín. Triệu Dương chủ động đứng dậy bưng ba tô mì ra bàn. Mùi mì gói quả thật rất hấp dẫn, nhưng ăn vào miệng thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Triệu Dương vừa xì xụp ăn mì vừa tranh thủ hỏi: “Cô Phó, sao chúng tôi không liên lạc được với cô vậy? Số điện thoại cô để lại ở viện phúc lợi không biết có sai không mà gọi mãi không được. Hôm nay chúng tôi đến nhà gõ cửa mấy lần cũng không có ai.”