Sáng mai bà Vương sẽ được hỏa táng, nên rạp tang lễ cũng phải tới sáng mai mới dỡ. Lúc về đến nơi, họ thấy vài người thân và bạn bè đang gà gật ngủ, trong khi mấy bàn khác vẫn đang hăng say “huyết chiến” mạt chược.
Cất chiếc xe bán hàng gọn gàng, Phó Vãn và Đoàn Đoàn trở về nhà.
Đoàn Đoàn vừa vào cửa đã nghe thấy Thu Thu đang hát bài “Thỏ con ngoan ngoãn” trong phòng ngủ của cậu.
Cậu bé đã thấm mệt, nên vừa vào nhà là ngoan ngoãn đi vào phòng tắm tắm rửa, đánh răng.
Hệ thống Ẩm thực vô cùng phấn khích: “Ký chủ, mau xem phần thưởng cô nhận được đi! “
Phó Vãn đi tới chiếc tủ lạnh mini do chủ nhà trang bị sẵn và mở cửa ra. Bên trong chiếc tủ vốn trống không giờ đã đầy ắp đồ ăn.
“Tôm he: 2.5kg “, “Thịt bò Nội Mông béo ngậy: 1.5kg”, “Trứng gà ta huyện Tề: 30 quả “, “Nấm tùng nhung: 0.5kg “, “Ớt cay cảng Chương Thụ: 0.5kg “.
Hệ thống Ẩm thực đắc ý khoe: “Ký chủ, thế nào? Tuyệt vời chứ? “
Đối với một người trong giới Huyền môn đã có thể sống mà không cần ăn uống như cô, những thứ này chẳng có gì hấp dẫn.
Phó Vãn bình thản đáp: “Cũng được.”
Toàn là những thứ bổ dưỡng, rất tốt cho trẻ con đang trong giai đoạn phát triển.
Hệ thống Ẩm thực: “...? Cho thằng bé ăn ạ? “
“Đây là vốn liếng để cô làm giàu đó, chứ không phải để cô đem cho con trai mình ăn đâu! “
Đoàn Đoàn tắm xong bước ra từ phòng tắm, cơ thể nhỏ nhắn còn vương hơi nước ấm, làn da mềm mại ửng hồng.
Phó Vãn để ý thấy cậu bé không mặc đồ ngủ, cô nghĩ mình nên mua sắm cho con vài món đồ dùng cần thiết ở nhà.
Đoàn Đoàn chạy lại, nhón chân nhìn vào trong tủ lạnh, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, sao trong tủ lạnh lại có nhiều đồ ăn thế ạ?”
Có cả tôm, thịt, trứng gà... Oa, còn có cả rau củ nữa.
Đoàn Đoàn không hiểu, cậu bé rõ ràng luôn ở bên cạnh mẹ, cũng không thấy mẹ đi mua đồ, vậy tại sao trong tủ lạnh lại có thêm đồ ăn nhỉ?
Đoàn Đoàn chợt nghĩ tới một khả năng, gương mặt non nớt bỗng trở nên căng thẳng.
Đoàn Đoàn không sợ Thu Thu, nhưng những con quỷ khác thì chưa chắc.
Nhưng mà, con quỷ mang đồ ăn đến cho mẹ con mình chắc không phải quỷ xấu đâu, có lẽ là một con quỷ tốt thì sao?
Trong lúc Đoàn Đoàn đang mải suy nghĩ miên man, Phó Vãn đã đóng cửa tủ lạnh lại và nói: “Tiếc là không có trái cây.”
Đoàn Đoàn lập tức hỏi: “Mẹ thích ăn loại trái cây nào ạ?”
“Mẹ ăn loại nào cũng được. Ừm, trước khi sinh con, mẹ khá thích ăn đào, táo và nho.”
Ánh mắt Phó Vãn thoáng chút mơ màng, cô bất chợt nhớ đến cha mình.
Người đàn ông trung niên thật thà ấy, dù công việc ở nhà hàng đã rất bận rộn, nhưng mỗi khi về nhà thấy cô làm bài, ông đều sẽ cẩn thận rửa sạch trái cây rồi mang vào cho cô.
Còn mẹ cô lại đặc biệt thích làm cho cô đĩa hoa quả thập cẩm, các loại quả được cắt gọt và bày biện rất đẹp mắt, bên trên còn cắm sẵn chiếc dĩa bạc nhỏ dành riêng cho cô.
“Vậy... bây giờ mẹ không thích những loại quả đó nữa ạ?” Đoàn Đoàn lo lắng hỏi. Cậu bé không dám hỏi thẳng có phải vì sinh ra mình mà mẹ không còn thích ăn trái cây nữa không.
Từ sau khi tích cốc, Phó Vãn cảm thấy ăn hay không cũng không khác biệt là mấy.
Nhưng khi nhìn Đoàn Đoàn, cô lại mỉm cười nói: “Bây giờ... mẹ đặc biệt thích ăn nho.”
Cậu nhóc đã buồn ngủ rũ rượi, nên Phó Vãn giục con về phòng ngủ.
Cô ngồi xếp bằng trên giường để đả tọa, lắng tai nghe động tĩnh từ phòng bên cạnh. Tiếng nhạc bài “Thỏ con ngoan ngoãn” cuối cùng cũng tắt, nhưng Đoàn Đoàn vẫn cứ trằn trọc không yên trên chiếc giường nhỏ. Phó Vãn đưa tay ấn thử tấm nệm cứng như đá, thầm nghĩ điều kiện của phòng trọ thì cũng chẳng thể mong đợi gì hơn. Hay là Đoàn Đoàn ngủ không quen giường?
Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ lạch cạch lên cửa phòng Phó Vãn, rồi cánh cửa được hé mở từ bên ngoài.
Đoàn Đoàn chân trần, tay ôm khư khư cái gối, cơ thể nhỏ bé căng cứng vì hồi hộp. Cậu bé rụt rè nhìn Phó Vãn, lí nhí hỏi: “Mẹ ơi, con sợ ma... Tối nay con ngủ với mẹ được không ạ?”
Phó Vãn hỏi: “Con chắc là con sợ ma à?”
Đoàn Đoàn liếc nhìn cái bóng bên cạnh mình. Trong bóng tối, một bé gái đang lôi bộ ruột đẫm m.á.u của chính mình ra để xếp thành hình bông hoa, miệng lẩm bẩm một cách kỳ dị: “Hoa ruột này... cho... thỏ con... đeo...”
Đoàn Đoàn vội gật đầu lia lịa, mặt hơi ửng hồng, lặp lại: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn sợ ma lắm. Nhất là mấy con ma to lớn đáng sợ ấy.”