Phó Vãn cũng không có ý định vạch trần lời nói dối của con trai, cô dang tay về phía cậu bé. Đoàn Đoàn vội đóng cửa lại, ôm gối lon ton chạy tới, lao vào lòng Phó Vãn như một chú bê con.
Thật ra, một bé trai năm tuổi đã không còn thích hợp để ngủ chung với mẹ, nhưng Đoàn Đoàn lại là một trường hợp đặc biệt.
Phó Vãn ôm cơ thể ấm áp của Đoàn Đoàn vào lòng rồi nằm xuống, tắt đèn đi. Trong bóng tối, đôi mắt của cậu bé sáng lấp lánh, hoàn toàn không còn vẻ buồn ngủ ban nãy.
Được mẹ ôm ngủ là một trải nghiệm vô cùng mới lạ, một cảm giác mà Đoàn Đoàn chưa từng có được.”
“Hóa ra cảm giác này còn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng.
Trên người mẹ có mùi thơm lắm, một mùi hương mà cậu bé không sao tả được.
Đoàn Đoàn không thấy mình đang nói dối mẹ. Cậu bé thật sự rất sợ những con quỷ đó, nhưng chỉ cần được mẹ ôm vào lòng là mọi nỗi sợ hãi đều tan biến, thay vào đó là cảm giác bình yên đến lạ.
“Nhắm mắt lại ngủ đi con.” Phó Vãn vỗ nhẹ lên lưng Đoàn Đoàn, dịu dàng dỗ dành.
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nhắm mắt, quyến luyến dụi đầu vào lòng cô, lí nhí nói: “Đoàn Đoàn thích mẹ. Thích mẹ nhất trên đời.”
Đây cũng là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ với Phó Vãn. Năm xưa ở bệnh viện, cô vừa sinh Đoàn Đoàn xong, y tá mới bế con cho cô nhìn vội một cái là cô đã xuyên không mất rồi.
Đêm nay là lần đầu tiên cô được ôm con trai mình.
Cơ thể bé con mềm mại, hơi gầy, thoang thoảng mùi sữa tắm thơm dịu.
Phó Vãn vẫn cảm thấy khó tin. Cô vậy mà lại sinh ra một sinh linh bé bỏng, một cậu bé giống cô như tạc.
Lại còn lớn thế này rồi.
Sinh mệnh quả là sự tồn tại kỳ diệu nhất, đôi khi còn có thể vượt qua cả quy luật của Thiên Đạo.
Phó Vãn cảm nhận được hơi thở của Đoàn Đoàn dần trở nên đều đặn, cậu nhóc đã ngủ say trong vòng tay cô. Dù đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường, cô vẫn nhắm mắt lại.
Lúc tỉnh dậy trời đã rạng sáng. Mùa hè hửng đông sớm, ngoài cửa sổ đã sáng trưng.
Đoàn Đoàn cuộn tròn như con tôm nhỏ, ngủ say sưa. Phó Vãn không một tiếng động rời giường, dùng một câu thanh khiết chú để làm sạch cơ thể rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Phó Vãn gõ cửa nhà Dương Chấn Vinh. Lúc này trong nhà anh ta đang ồn ào như cái chợ vỡ.
Bé Đa Đa đang vừa dụi mắt vừa sụt sịt: “Con thỏ của con mất rồi, con thỏ hồng của con đâu mất rồi hu hu hu…”
Dương Chấn Vinh cũng chẳng biết tại sao con thỏ hồng đó lại biến mất, tìm khắp nhà cũng không thấy.
Thấy Phó Vãn, anh ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Phó, sáng sớm thế này có chuyện gì sao?”
Phó Vãn đáp: “Em muốn mượn anh ít giấy màu với bút.”
Bé Đa Đa học lớp mẫu giáo lớn nên nhà có không ít bút vẽ và giấy màu.
Dương Chấn Vinh cũng không hiểu tại sao cô lại đến mượn mấy thứ này vào lúc sáng sớm tinh mơ, nhưng anh vẫn nhanh chóng lấy ra đưa cho cô. Gồm có bảy tờ giấy màu và mấy cây bút.
Anh thắc mắc hỏi: “Có phải Đoàn Đoàn muốn vẽ tranh không?”
Phó Vãn lắc đầu: “Là tôi dùng.”
Cô nhìn sang Đa Đa, cô bé đầu tóc bù xù như tổ quạ, trông vẫn còn ngái ngủ.
Dương Chấn Vinh giải thích: “Dạo này nhà trẻ được nghỉ, tôi không yên tâm để nó ở nhà một mình nên định đưa nó ra chợ cùng. Đây, đang tính buộc tóc cho nó.”
Phó Vãn cầm lấy chiếc lược trên bàn, rút từ trong túi ra một sợi dây chun mảnh như sợi tóc: “Hay là để tôi?”
Cô bé tò mò, giọng còn ngái ngủ hỏi: “Cô Phó biết tết tóc kiểu gì ạ?”
Phó Vãn từng học không ít kiểu tóc ở Thiên Cực Huyền Môn, nhưng chúng không hợp với một cô bé cho lắm, thế nên cô chỉ giúp Đa Đa búi một kiểu củ tỏi đơn giản.
Cô bé ôm gương ngắm nghía mãi, miệng không ngớt lời khen: “Cô Phó buộc tóc đẹp quá, đẹp hơn bố buộc nhiều!”
Dương Chấn Vinh phải công nhận kiểu tóc này đẹp hơn nhiều so với kiểu đuôi ngựa anh hay buộc cho con gái. Phó Vãn chỉ cười nhạt rồi nói: “Anh Dương, dây buộc tóc này cứ để ba ngày nhé.”
Dương Chấn Vinh ngẩn người, chợt nhớ ra hôm qua Phó Vãn đã dặn Đa Đa đừng động vào con thỏ. Anh nhất thời không thể hiểu nổi cô gái này.
Cứ cảm thấy cô gái này có chút… thần bí khó lường.
Phó Vãn cũng không giải thích nhiều, cầm đồ rồi rời khỏi nhà Đa Đa.
Cô dừng lại ở ban công cầu thang, lấy ra một tờ giấy màu đỏ thẫm và một cây bút chì, bắt đầu vẽ lên đó những nét bùa chú rồng bay phượng múa.
Dù sao cô cũng bị thương khi ứng phó với lôi kiếp, nên việc vẽ bùa chú giữa hư không có hơi khó khăn, đành phải dùng vật thật để thay thế.
Cô đứng ở đầu hướng gió trên ban công, hai ngón tay thon dài kẹp lấy tờ giấy màu đỏ rực, tung lên không trung.
“Cách không hoán vật.”
Nụ cười nhàn nhạt thường trực trên môi người phụ nữ dần cong lên, ánh lên vẻ tà khí.
Lấy ơn báo oán ư? Không, Phó Vãn chỉ thích có thù báo thù.