Câu này ngày thường nghe thì không sao, nhưng tối qua vừa nghe Phó Vãn nói về chuyện trận pháp mượn thai, ba người nhà họ Triệu nghe xong liền cảm thấy có gì đó là lạ.
Trần Lệ vội vàng nói thêm: “Là nhờ anh chị ngày thường chiếu cố nhà em nhiều. Mời vào, mời vào. Anh Nghiệp đang tiếp khách ở bên trong.”
Đàm Kính Nghiệp chính là chồng của Trần Lệ.
Vẻ mặt Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng có chút kỳ quặc, họ đưa phong bì mừng lên.
“A…”
Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau.
Triệu Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện âm thanh phát ra từ chỗ vệ sĩ nhà mình, cậu không khỏi ngạc nhiên. Vệ sĩ nhà cậu người nào cũng điềm tĩnh cả, có chuyện gì vậy?
Người vệ sĩ dẫn đầu bước lên thì thầm: “Cậu hai, hộp quà cứ động đậy, bên trong… cứ như có vật sống vậy.”
Triệu Dương trừng mắt, khẽ quát: “Nói hươu nói vượn!”
Trước khi đi cậu đã tự tay kiểm tra hộp quà, bên trong là đồ chơi và mấy bộ quần áo trẻ sơ sinh! Cậu đâu có bị mù.
Vệ sĩ nghe vậy cũng không dám nói gì thêm, quả thật cái hộp đã yên tĩnh trở lại.
Sau khi gửi quà và tiền mừng, họ tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, còn một lúc nữa mới đến giờ khai tiệc. Bữa tiệc đầy tháng hôm nay được vợ chồng Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ tổ chức vô cùng long trọng, mời không ít nhân vật có m.á.u mặt ở thành phố Ninh.
Triệu Dương lòng mang tâm sự, sau khi chào hỏi qua loa với đám bạn ăn chơi, ánh mắt cậu đảo quanh đám đông tìm kiếm.
Không phải tối qua Phó Vãn đã nói, ai bày trò trận pháp mượn thai hại nhà cậu thì hôm nay sẽ biết hay sao? Sao chẳng có động tĩnh gì hết vậy?
Triệu Dương nhìn tới nhìn lui, cũng chẳng khác gì những bữa tiệc bình thường cả.
Trong lòng đang thầm oán thán, cậu đột nhiên nhìn thấy ông Tiết, bố của Tiết Định Khôn.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ vest lịch sự nhưng gương mặt lại hiện rõ vẻ mệt mỏi, nhìn kỹ còn thấy tóc mai đã lốm đốm bạc, trông tiều tụy đi rất nhiều.
Triệu Dương vội vàng bước tới chào hỏi: “Chào chú Tiết, hai hôm nay anh Khôn đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Ông Tiết bất lực thở dài: “Vẫn vậy thôi cháu ạ, gọi thế nào cũng không tỉnh, e là sau này thành người thực vật mất.”
Hai vợ chồng ông thật sự không thể chấp nhận được việc cậu con trai hôm qua còn khỏe mạnh hoạt bát, đột nhiên lại nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Vợ ông gần như túc trực trong bệnh viện, ngày nào cũng khóc. Lần này đến dự tiệc đầy tháng nhà họ Đàm cũng chỉ có mình ông Tiết đi.
“Chú Tiết, thật ra … thật ra anh Khôn…” Triệu Dương có chút khó mở lời.
Vẻ mặt ông Tiết khẽ thay đổi, ông lập tức hỏi dồn: “Tiểu Dương, có phải cháu biết chuyện gì không?”
Ông Tiết vẫn luôn cảm thấy vụ tai nạn của con trai mình có gì đó rất kỳ quặc. Đó là khu vực nội thành, xung quanh lại là khu dân cư, con trai ông có ăn chơi đến mấy cũng không thể lái xe nhanh như vậy trong thành phố được. Sao có thể xảy ra tai nạn nghiêm trọng đến thế? Lẽ nào Triệu Dương biết nội tình gì?
Ông Tiết không còn để ý đây là tiệc đầy tháng nhà họ Đàm nữa, vội kéo tay Triệu Dương.
Triệu Dương lại lôi điện thoại ra nhìn, ho khan một tiếng rồi nói: “Chuyện là… có người nhờ cháu chuyển lời với cô chú, anh Khôn… anh ấy đã ăn quỵt ạ.”
“Tiết tổng?”
Cái quái gì thế?
Tiết tổng nghe mà choáng váng. Thời buổi nào rồi mà con trai ông còn đi ăn quỵt? Chuyện này mà đồn ra ngoài, chắc người ta chửi cho đến mức đáng bị tai nạn xe cộ mất.
Tiết tổng thất vọng não nề, quay sang nói với Triệu Dương: “Thằng nhóc đó ăn quỵt ở nhà hàng nào? Lát nữa cậu đưa địa chỉ cho tôi, tôi qua dọn dẹp mớ hỗn độn này cho nó.”
Hai người đang trò chuyện thì cách đó không xa bỗng vang lên tiếng huyên náo.
Chủ nhân của bữa tiệc đầy tháng hôm nay, chồng của Trần Lệ là Đàm Kính Nghiệp đã tới.
Hai vợ chồng đứng cạnh nhau, được mọi người xung quanh vây lấy chúc mừng vì đã có nếp có tẻ.
Nụ cười trên môi Đàm Kính Nghiệp chưa từng tắt. Có được đứa con trai này, bao năm qua vợ chồng họ cuối cùng cũng được nở mày nở mặt.
Triệu Dương đi đến bên cạnh Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng, vừa hay nghe thấy Lý Mỹ Phượng ghen tị nói nhỏ: “Chẳng biết đến bao giờ chúng ta mới có được một ngày hạnh phúc như thế.”
Triệu Dương bỗng kêu lên một tiếng “Vãi!”, hai vợ chồng liền khó hiểu quay đầu lại nhìn cậu.
Cậu đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khu quà tặng. Hộp quà của nhà họ Triệu được đặt ở một vị trí khá dễ thấy.
Triệu Dương có cảm giác cái hộp đó… hình như đang động đậy.
Cậu dụi dụi mắt, rồi c.h.ế.t trân khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Mấy bóng ma hài nhi đang từ trong hộp quà chui ra. Những sinh linh bé nhỏ yếu ớt ấy lại toát ra một sức mạnh lạ thường, chúng nhanh chóng bò về phía Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.
Triệu Dương nhìn rõ mồn một, tứ chi của một trong số chúng rời rạc như thể được lắp ráp vội vàng từ các linh kiện, đứa đi đầu còn ngoẹo cái cổ lại nhìn cậu một cái.