Một bước.
Lại một bước.
Chúng bò đến nơi rồi!
“Á!”
Triệu Dương suýt nữa thì hét lên rồi ngất đi!
“Tiểu Dương, con sao thế?” Triệu Côn Minh lập tức lo lắng hỏi.
Mặt Triệu Dương trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ về phía Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ, lắp bắp mãi mới nói được mấy chữ: “Hài... Hài nhi... đang bò.”
Những người xung quanh bắt đầu tò mò nhìn sang, sắc mặt Triệu Côn Minh khẽ biến, ông vội túm lấy cổ áo sau của Triệu Dương, lôi cậu vào một góc khuất.
“Con vừa nói cái gì?” Triệu Côn Minh nhìn cậu chằm chằm, gặng hỏi.
Triệu Dương không trả lời. Cậu nhìn quanh một lượt, phát hiện mọi người vẫn đang vui vẻ chúc tụng, hoàn toàn không để ý đến mấy bóng ma hài nhi kia. Không thể nào, tại sao chỉ mình cậu nhìn thấy?
Triệu Dương chợt nhớ ra tối qua Phó Vãn đã điểm nhẹ một cái vào khoảng không giữa hai hàng lông mày của cậu. Lẽ nào…
Cậu vội vàng lôi điện thoại ra nhắn tin cho Phó Vãn: “Đầu bếp Phó, tôi … tại sao tôi lại nhìn thấy ma hài nhi bò ra từ hộp quà vậy? Mà tại sao chúng lại bám theo tôi?”
Nửa phút sau, Phó Vãn trả lời: “Cậu nợ nó.”
Triệu Dương nhớ lại mình quả thật đã đá vào một trong những cái túi đựng xác, cậu méo xệch cả mặt: “ Tôi đâu có cố ý đá túi xác của nó đâu, nó thù dai thế à? Tôi cũng xin lỗi rồi mà!”
Phó Vãn: “Ừ, tính khí của tiểu quỷ thất thường lắm.”
Thấy Triệu Dương cứ cắm cúi nhắn tin, Triệu Côn Minh bắt đầu sốt ruột, ông giáng một cái tát vào gáy cậu, bực bội nói:
“Thằng nhóc này, rốt cuộc là… là chuyện gì?”
Ngay khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào da thịt Triệu Dương, trong tầm mắt của ông và Lý Mỹ Phượng – người đang níu tay ông, bỗng hiện lên cảnh tượng kinh hoàng quanh gia đình Đàm Kính Nghiệp.
Sáu bóng ma hài nhi đang cười khanh khách, đứa thì ôm chân Đàm Kính Nghiệp, đứa thì bám chặt lấy cánh tay Trần Lệ, thậm chí có đứa còn ngồi vắt vẻo trên vai cả hai!
Còn lại thì uốn éo bò lổm ngổm dưới chân họ như những con sâu, trông vừa hưng phấn vừa ghê rợn.
Trời đất ơi!
Cảnh tượng này như một cú sốc giáng mạnh vào thần kinh!
Thế giới quan của hai vợ chồng sụp đổ tan tành!
Tim Lý Mỹ Phượng đập điên cuồng, bà sợ đến mức hét lên một tiếng rồi cả người mềm nhũn. Triệu Côn Minh mặt mày tái mét vội đỡ lấy vợ, hai chân ông cũng run lẩy bẩy.
Triệu Dương lắp ba lắp bắp buông một câu cảm thán: “Đây… đây mới đúng là… con cháu đầy đàn, quây quần bên gối chứ.”
*Hi hi, vòng tay mẹ ấm quá đi mất.*
Mẹ ơi! Có ma thật!
Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng chưa bao giờ nghi ngờ rằng chuyện những đứa con đã mất của mình có liên quan đến người bạn thân Đàm Kính Nghiệp và cô bạn thân Trần Lệ của vợ, nhưng cảnh tượng trước mắt quá đỗi kinh hoàng, khiến họ không thể không tin.
Thân mật đến mức mặt kề mặt thế kia, không phải bố mẹ ruột thì là gì?
Tự dưng lại có một cảm giác… ấm áp đến kỳ quái.
Triệu Dương từng nói cậu thấy những đứa trẻ đã c.h.ế.t mở mắt, nhưng vợ chồng họ chưa từng tận mắt chứng kiến nên vẫn bán tín bán nghi.
Còn bây giờ thì… Vị đầu bếp kia đúng là cao nhân thật rồi!
Chỉ mất có sáu nghìn tệ mà mời được một vị đại sư như vậy, nhà họ đúng là gặp may mắn lớn. Những bậc thầy phong thủy riêng của các nhà tài phiệt Hồng Kông, phí tư vấn toàn là những con số trên trời.
Lý Mỹ Phượng vốn nhát gan, lần đầu tiên thấy cảnh tượng thế này, đôi chân mềm nhũn không đứng vững nổi, cả người co rúm lại trong lòng chồng.
May mà mọi người xung quanh đều đang tập trung vào gia đình Đàm Kính Nghiệp, không ai để ý đến họ trong góc này.
Triệu Côn Minh lo cho vợ, bèn rụt tay đang đặt trên gáy Triệu Dương về. Ngay khoảnh khắc bàn tay rời khỏi da thịt cậu, cảnh tượng quỷ dị trước mắt liền biến mất không một dấu vết.
Ông sững người một chút, rồi theo bản năng đưa tay chạm vào Triệu Dương lần nữa. Quả nhiên, ông lại thấy mấy bóng ma hài nhi với nụ cười ma quái đang cọ vào người vợ chồng Đàm Kính Nghiệp.
Hóa ra … Triệu Dương là cái công tắc à!
Triệu Côn Minh tức thì cảm thấy Phó Vãn vô cùng tâm lý. Vợ ông nhát gan như vậy, làm sao có thể chịu đựng việc cứ nhìn thấy những thứ này mãi được?
Chỉ cần không chạm vào Triệu Dương là sẽ không nhìn thấy!
Triệu Dương thì khóc không ra nước mắt, không phải chứ đại sư Phó, tại sao lại bắt mình cậu phải nhìn thấy chúng mãi thế này?”