“Chà, có ai mà không thích xem cảnh một gia đình sắp tan đàn xẻ nghé mà vẫn phải diễn vở “yêu thương đùm bọc” này chứ?
Lý Mỹ Phượng bừng tỉnh, ánh mắt đầy phức tạp nhìn gia đình hạnh phúc đang đứng phía xa. Cô con gái vừa lên lớp mười của họ đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh tanh, trong khi đôi vợ chồng thì đang âu yếm bế cậu con trai vừa tròn tháng.
Thế mà lại là bọn họ.
Quen biết bao năm, dù chưa đến mức sống c.h.ế.t có nhau, nhưng Lý Mỹ Phượng cũng không tài nào ngờ được chính họ lại là người đ.â.m sau lưng mình!
Thời buổi này, nhiều cặp vợ chồng trẻ không muốn có con, số gia đình DINK (sống không con cái) ngày càng tăng. Nhưng không muốn sinh và không thể sinh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cô bạn thân Trần Lệ là người hiểu rõ hơn ai hết, suốt mấy năm qua chị đã vất vả trên con đường tìm con đến nhường nào. Mỗi lần chị gần như gục ngã, muốn buông xuôi, chính Trần Lệ lại là người không ngừng động viên, cổ vũ.
Trước khi đến dự tiệc đầy tháng, Lý Mỹ Phượng đã đoán già đoán non rằng kẻ hại mình là đối thủ cạnh tranh trên thương trường của chồng, nhưng chị không bao giờ nghĩ tới đó lại là người mà mình chẳng thể ngờ nhất.
“Hay là chúng ta về trước đi em?” Triệu Côn Minh lo lắng hỏi.
Nếu đã biết là ai làm thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Lý Mỹ Phượng còn chưa kịp trả lời, Triệu Dương đứng bên cạnh càng nghĩ càng tức, hai mắt hằn lên tia máu: “Cái tiệc đầy tháng khốn kiếp này sau này có cho tiền cũng không thèm đi nữa! Bảo sao bình thường xun xoe thế, hóa ra coi nhà mình là con gà béo để vặt lông! Dám bắt nạt anh chị dâu tôi như vậy, lũ trời đánh! Em phải báo cảnh sát tóm cổ bọn chúng!”
Triệu Dương vừa chửi vừa hất tay Triệu Côn Minh đang cản mình ra, sải bước nhanh về phía gia đình Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.
Đàm Kính Nghiệp đang phơi phới như gặp gió xuân, mong mỏi bao năm cuối cùng cũng có được cậu con trai, nhà họ Đàm ông ta cuối cùng cũng có người nối dõi rồi.
Bất chợt, đứa con trai trong lòng Đàm Kính Nghiệp oà khóc nức nở.
Nghe xem, tiếng khóc này mới vang dội làm sao.
Đàm Kính Nghiệp thầm đắc ý, quay sang gắt gỏng với nhân viên phục vụ khách sạn: “Không biết ở đây có trẻ sơ sinh đầy tháng à? Điều hòa đừng có vặn thấp như thế!”
Đàm Kính Nghiệp cũng cảm thấy người mình tự dưng hơi lành lạnh, chắc là do nhiệt độ điều hòa thấp thật.
Thế nhưng các vị khách xung quanh lại chẳng thấy lạnh chút nào, thậm chí vì đông người nên còn hơi nóng. Có điều, Đàm Kính Nghiệp là chủ nhà nên họ cũng không tiện nói gì.
Trần Lệ vỗ nhẹ vào lưng con, nhưng cậu bé trong lòng vẫn khóc không ngớt.
“Có phải đói rồi không?” Một bà cụ có kinh nghiệm sinh nở ở bên cạnh hỏi. “Bế vào trong cho cháu ti một chút sữa đi.”
Trần Lệ vừa định đồng ý thì Triệu Dương đã chen qua đám đông đi tới. Cậu ta cười hì hì, nhoài người nhìn cậu bé trong tã lót rồi tấm tắc khen: “Trông kháu khỉnh thật đấy, xem này, trắng trẻo bụ bẫm chưa kìa.”
Đàm Kính Nghiệp trong lòng lại được dịp đắc ý, nhưng Triệu Dương đã đổi giọng: “Chỉ là… sao trông không giống tổng giám đốc Đàm chút nào vậy nhỉ?”
Nụ cười trên mặt Đàm Kính Nghiệp cứng đờ.
Mặt ông ta đỏ bừng lên vì giận. Thằng nhãi Triệu Dương này đang nói ông ta bị cắm sừng ư?
Đồ mất dạy!
Bây giờ, Triệu Dương tin sái cổ mọi lời Phó Vãn nói. Cặp vợ chồng này dùng thuật “mượn thai” thì chỉ có thể sinh con gái, tự dưng lại lòi ra một thằng cu bụ bẫm thế này mới là chuyện lạ.
Thấy Đàm Kính Nghiệp tức đến hông cũng sắp đau, Triệu Dương cảm thấy hả hê như vừa được trả thù.
Cậu ta liếc thấy cái bóng hài nhi đang dụi vào cổ Đàm Kính Nghiệp, lòng thầm chép miệng, ngoài mặt vẫn lải nhải: “Không giống thật mà, mọi người xem, tổng giám đốc Đàm mũi tẹt mày rậm mặt vuông chữ điền, còn thằng bé này thì chẳng dính dáng nét nào cả.”
Cứ cười ngây ngô đi, rồi có lúc hai vợ chồng các người phải khóc.
Các vị khách xung quanh vừa lúng túng vừa hóng chuyện, mắt ai nấy đều sáng rực lên.
Ai mà không biết người vừa nói là cậu hai nhà họ Triệu, một tay chơi có tiếng trong giới con nhà giàu ở thành phố Ninh. Giới này chính là nơi lan truyền các loại tin đồn hóng hớt nhanh nhất.
Lẽ nào… cậu hai nhà họ Triệu đây biết nội tình gì đó?
Ôi trời ơi!
Trần Lệ sợ đến mức suýt làm rơi đứa con đang khóc ngằn ngặt trên tay. Cô ta phải cố nén cơn tức muốn tát cho Triệu Dương một cái, gượng cười với khách khứa: “Con trai giống mẹ, cháu nó trông khá giống tôi.”
Lửa giận trong lòng Trần Lệ bốc lên ngùn ngụt. Hôm nay là ngày vui của nhà cô ta, vậy mà Triệu Dương dám đến phá đám!
Không biết anh chị cậu ta dạy dỗ kiểu gì nữa.
Khi thấy Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đi tới, mặt Trần Lệ sa sầm lại. Nhưng Lý Mỹ Phượng không hề nói lời xin lỗi như cô ta tưởng, chỉ bình thản cất lời: “Bà Đàm, tôi thấy trong người không được khỏe, xin phép về trước.”
Trần Lệ sững người. Nhìn bóng lưng nhà họ Triệu rời đi, lòng cô ta bỗng hoảng hốt không yên.
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?