Không thể nào, thủ đoạn của Trần đại sư cô ta vẫn rất tin tưởng.
Vả lại, cho dù mấy con nhãi đó có bị phát hiện thật, không có chứng cứ thì làm sao nghi ngờ đến đầu cô ta được?
Nghĩ đến đây, Trần Lệ lại thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ niềm nở mời khách khứa vào bàn tiệc.
Ra khỏi khách sạn, Triệu Dương cầm chìa khóa xe ngồi vào ghế lái, nói vọng sang chiếc xe của Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng: “Em đến bệnh viện thăm Định Khôn đây, anh chị không cần lo cho em.”
Sau khi được chứng kiến bản lĩnh thật sự của Phó Vãn, Triệu Dương luôn cảm thấy chuyện Phó Vãn nhờ cậu chuyển lời cho bố mẹ Tiết Định Khôn rằng anh ta đã ăn quỵt của cô, chắc chắn còn có ẩn ý sâu xa nào đó!
Cậu phải đến bệnh viện một chuyến.
…
“Mẹ ơi, mình thật sự có thể lấy những thứ này ra nấu ăn được ạ?” Đoàn Đoàn mắt long lanh nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, nhưng lý trí khiến cậu bé có chút do dự.
Đoàn Đoàn đã nhìn trộm rồi, tôm rất to, thịt bò đỏ au trông đẹp mắt vô cùng, còn mấy cây nấm mập mạp kia trông cũng có vẻ ngon lắm.
Phó Vãn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Đoàn Đoàn vui sướng trong lòng, nhưng rồi lại lo lắng hỏi: “ Nhưng mà mẹ ơi, tối nay mình còn đi bán hàng, lại cho các cô chú thực khách ăn mì gói ạ?”
Những món ăn này không phải nên để dành cho khách sao?
Phó Vãn thản nhiên đáp: “Họ có mì gói ăn là tốt lắm rồi.”
Đoàn Đoàn reo lên một tiếng, lon ton chạy tới lấy một ít tôm và trứng gà trong tủ lạnh ra.
Cậu bé phải nấu cho mẹ một bữa cơm thật ngon!
Hệ thống mỹ thực hoàn toàn sụp đổ: “…”
“Cô vẫn còn nhớ nhiệm vụ của mình chứ, ký chủ?
Phó Vãn không những nhớ rõ, mà còn cảm thấy mình sắp hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Triệu Dương có một nhóm chat tên là «Biệt đội hóng hớt thành phố Ninh», toàn là đám bạn bè chí cốt của hắn.
Lúc này, group chat đã sớm bùng nổ tin nhắn.
“Chu Thiên Lỗi”: @Triệu Dương, thằng oắt con này, mày quậy một trận ở tiệc đầy tháng nhà họ Đàm, có phải biết được drama gì rồi không?
“Tề Nhược Nhược”: Anh Dương chơi không đẹp gì cả, có chuyện hay mà lại hóng một mình, không chia sẻ cho tụi em gì hết.
“Chu Kiều Kiều”: Mà em nghe nói nhà họ Đàm tín phong thủy lắm, còn có cả một vị đại sư chuyên phục vụ riêng cho nhà họ nữa.
Giới thượng lưu ít nhiều gì cũng tin vào mấy chuyện phong thủy, đây chẳng phải là chuyện gì mới mẻ.
Triệu Dương vẫn tiếp tục giả c.h.ế.t trong nhóm, không thèm trả lời. Đám đông hóng hớt không moi được tin gì nên có chút bực bội, bèn chuyển mục tiêu sang người khác.
“Lý Thành Chí”: @Liễu Vĩnh Ninh, chị Ninh ơi, chị có nghe ngóng được drama gì của nhà họ Đàm từ chỗ Thẩm thiếu không ạ?
Cả đám trong nhóm liền nhao nhao tag tên Liễu Vĩnh Ninh. Chẳng bao lâu sau, một tài khoản có avatar và tên là Liễu Vĩnh Ninh hiện lên, cô gửi một đoạn tin nhắn thoại với giọng điệu có chút buồn cười: “Các người muốn hỏi Thẩm Tử Khiên thì cứ hỏi thẳng cậu ấy, tìm tôi làm gì?”
“Tề Nhược Nhược”: Chị Ninh, chị với Thẩm thiếu mà còn khách sáo với nhau làm gì? Có chuyện gì mà anh ấy không nói cho chị chứ.
Liễu Vĩnh Ninh đọc những lời tâng bốc trong nhóm, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, nhưng vẫn trả lời: “ Nhưng mà tôi thật sự không biết nhà họ Đàm có drama gì cả, Tử Khiên cũng chưa từng nhắc với tôi. Chuyện này vẫn phải hỏi Triệu Dương thôi.”
Thẩm Tử Khiên xuất thân từ nhà họ Thẩm – gia tộc giàu có số một ở thành phố Ninh. Liễu Vĩnh Ninh là bạn gái của anh, họ quen nhau từ hồi cấp ba, cùng học đại học, rồi cùng nhau tốt nghiệp để kế thừa sản nghiệp gia đình, được công nhận là một cặp trời sinh trong giới.
Cả nhóm hóng hớt tức thì mất hết cả hứng. Đến cả Thẩm thiếu cũng không biết thì liệu nhà họ Đàm có thật sự có drama gì không đây?
Cả nhóm nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu rồi chuyển sang tán gẫu chuyện khác, cho đến tận chập tối, cái nhóm chat vốn đã im ắng bỗng nhiên nổ tung như có bom.
“Chu Thiên Lỗi”: Vãi chưởng! @all, nhà họ Đàm xảy ra chuyện lớn rồi! “Hình ảnh” “Hình ảnh”
Chuyện là vào nửa tiếng trước.
Người nhà họ Đàm vừa mới từ tiệc đầy tháng trở về, cô con gái lớn Đàm Nguyệt Nhi về đến nhà là đi thẳng về phòng ngủ nghỉ ngơi, chẳng buồn ngoảnh lại.
Hai vợ chồng giao con trai cho bảo mẫu, rồi cũng trước sau trở về phòng.
Vừa vào phòng, sắc mặt Trần Lệ liền sa sầm, cô gắt gỏng với chồng: “Đàm Kính Nghiệp, anh trưng cái bộ mặt đó ra cho ai xem?”
Đàm Kính Nghiệp vốn là kẻ đa nghi, giờ nhớ lại ánh mắt của đám khách khứa khi chúc rượu ở bữa tiệc hôm nay, ông đã thấy khó chịu trong người. Ông hừ lạnh một tiếng: “ Tôi đi ngâm mình trong bồn tắm!”