Mùa hè nóng nực mà cả người ông cứ lạnh toát, phải ngâm mình trong nước nóng để xua đi hơi lạnh mới được.
Cũng không biết có phải vì quá mệt hay không mà Đàm Kính Nghiệp ngâm mình trong bồn tắm một lúc rồi ngủ thiếp đi. Ông mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, ông thấy vợ mình, Trần Lệ, đang ôm con trai cười rạng rỡ. Lòng Đàm Kính Nghiệp ấm lại, đây mới là cuộc sống mà ông hằng ao ước, một gia đình ba người hạnh phúc vui vẻ.
Đàm Kính Nghiệp định bước tới chung vui, thì một người đàn ông tóc dài ngang vai đã nhanh hơn ông một bước. Hắn ta đón lấy đứa bé, và khung cảnh đó trông mới thật giống một gia đình ba người trọn vẹn.
Ngay sau đó, đứa bé trong lòng họ cất tiếng gọi người đàn ông kia: “Ba… Ba…”
Đàm Kính Nghiệp giận điên lên, ông đuổi theo và khi nhìn kỹ, ông sững sờ nhận ra gã đàn ông kia chính là... Trần đại sư.
“Đồ gian phu dâm phụ! Đôi gian phu dâm phụ các người!” Đàm Kính Nghiệp tức giận gào thét, rồi đột ngột mở bừng mắt, nhận ra mình vẫn đang ở trong bồn tắm, nước đã lạnh ngắt.
Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống. Đàm Kính Nghiệp nhớ lại khuôn mặt con trai, hình như đúng là không giống mình cho lắm, y như lời Triệu Dương nói.
Đàm Kính Nghiệp vội khoác áo choàng tắm vào rồi lao ra ngoài. Thấy Trần Lệ đang ngồi xổm dưới đất mở quà, ông không nói không rằng liền tung một cú đá vào người cô, lạnh lùng chất vấn: “Trần Lệ, cô nói thật cho ông đây biết, thằng Thiên Bảo rốt cuộc là con của ai?”
Trần Lệ không chút phòng bị, bị ông đá cho một cú ngã sấp mặt. Cơn tức vừa bùng lên thì đã vội tắt ngấm khi nghe thấy lời chất vấn của Đàm Kính Nghiệp.
Trần Lệ ngồi bệt dưới đất, gào khóc: “Đàm Kính Nghiệp, anh là cái đồ không có lương tâm! Chỉ vì mấy lời của thằng ranh Triệu Dương mà anh nghi ngờ tôi? Anh có còn là người không? Tôi vì sinh con đẻ cái cho anh, mấy năm nay đã phải phá thai bao nhiêu lần? Tất cả chỉ để sinh được thằng Thiên Bảo này thôi đấy!”
Đàm Kính Nghiệp im lặng một lúc, nhưng khi nghĩ đến giấc mơ khiến ông ghê tởm kia, ông lại siết chặt nắm tay, tiếp tục tra hỏi: “ Tôi hỏi cô, cô và Trần đại sư rốt cuộc có quan hệ gì?”
Sắc mặt Trần Lệ thoáng chút bối rối, nhưng cô nhanh chóng đáp: “Thực ra tôi và Trần đại sư là người cùng thôn. Anh ấy tu đạo từ nhỏ, quan hệ với nhà tôi rất tốt.”
Nói rồi, Trần Lệ nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường: “Đàm Kính Nghiệp, nếu không phải tôi với Trần đại sư là đồng hương, thì anh nghĩ anh có thể dựa vào anh ấy mà phất lên được như ngày hôm nay không?”
Mỗi năm Đàm Kính Nghiệp đều chi cho Trần đại sư năm mươi triệu tệ để ngài ấy chuyên lo việc phong thủy cho gia đình. Ông thừa biết rằng, những gia tộc ở Kinh Thành hay Cảng Đảo muốn mời các đại sư hàng đầu thì chi phí ít nhất cũng phải từ chín con số trở lên.
Mấy năm nay, nhà họ Đàm đã nhận được không ít ân huệ từ Trần đại sư.
Tuy trong lòng Đàm Kính Nghiệp vẫn còn nghi ngờ, nhưng ông không để lộ ra mặt. Trần Lệ thấy vậy bèn chủ động nắm lấy tay ông, lảng sang chuyện khác: “Thôi đừng nghĩ mấy chuyện đó nữa, chúng ta mở quà đi.”
Mọi người đều là gia đình quyền thế, quà tặng chắc chắn không phải là thứ rẻ tiền.
Đàm Kính Nghiệp nhìn thùng các-tông trước mặt: “Cái này hình như là của nhà họ Triệu tặng thì phải?”
Hai vợ chồng Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng trước nay luôn hào phóng, quà họ tặng lúc nào cũng rất giá trị.
Tay Đàm Kính Nghiệp vừa mới đặt lên, cái hộp bỗng nhiên rung lên một cái. Đàm Kính Nghiệp đứng hình.
Khoan đã, cái hộp... hình như vừa động đậy?
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng ngủ, từ góc hộp chảy ra một dòng m.á.u đỏ tươi, sền sệt.
Ngay sau đó...
Chiếc hộp bật mở, từng đứa, từng đứa oan hồn hài nhi từ bên trong lổm ngổm bò ra ngoài!
Tổng cộng sáu đứa!
Cái hộp của nhà họ Triệu, sáu oan hồn hài nhi.
Chính là sáu đứa bé gái bị chôn dưới giàn nho nhà họ Triệu! Lũ lừa đảo c.h.ế.t tiệt!
Trong hộp này làm gì có quà cáp gì, nhà họ Triệu c.h.ế.t tiệt đó đã tặng cả một thùng đầy xác hài nhi”
“Bố ơi, mẹ ơi.”
Tiếng cười “khặc khặc” man rợ vang lên. Lũ anh thai, từng đứa một, chậm chạp bò về phía Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ.
Mặt hai vợ chồng trắng bệch như tờ giấy, hồn vía như muốn bay khỏi xác.
Đàm Kính Nghiệp hoảng hốt gào lên: “Đừng qua đây! Các người đừng qua đây!”
Gã lao như bay về phía cửa, hai tay run rẩy vặn nắm đ.ấ.m cửa nhưng nó không hề nhúc nhích. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm trán, gã ngoảnh đầu lại, lũ anh thai đã sắp bò tới nơi rồi.
Trần Lệ chân trần chạy thục mạng về phía cửa sổ, nàng dùng hết sức bình sinh cố kéo nó ra, nhưng khung cửa sổ bằng sắt vẫn trơ trơ.
Không thể thoát được!
Căn phòng này chẳng khác nào một nhà giam khổng lồ.
Và bọn họ chính là những tù nhân mang tội!