Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 28

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đàm Kính Nghiệp mồ hôi vã ra như tắm, gã vớ lấy con d.a.o gọt hoa quả sắc lẻm trên bàn, run rẩy chĩa về phía lũ trẻ con dưới đất, lắp bắp chửi: “Đừng qua đây, các người đừng tới đây!”

“Đừng trách bố, gia đình chúng ta thực sự có gia tài bạc triệu cần người thừa kế, nhà chúng ta cần một đứa con trai.”

Trần Lệ không thể mang thai, mà bát tự của cô ta lại tương hợp với Lý Mỹ Phượng, nên họ chỉ có thể đi mượn bụng cô ấy để sinh con!

Nhưng Lý Mỹ Phượng cũng là một người đàn bà vô dụng, trong mệnh không có con trai, chỉ toàn sinh con gái. Họ đã có một đứa con gái lớn rồi, chẳng lẽ còn đẻ thêm một đàn vịt trời nữa sao? Chỉ có thể lần lượt phá bỏ.

Lũ anh thai đạp hai cái chân bé xíu, từ từ trườn tới. Mỗi một tấc chúng trườn qua, trên sàn nhà lại rỉ ra một vệt m.á.u đỏ tươi.

Đàm Kính Nghiệp muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân như mọc rễ xuống đất, không tài nào nhúc nhích nổi, hệt như một con cừu non chờ bị làm thịt.

“Bố ơi, bố ơi.” Một đứa anh thai cất tiếng cười quái đản, men theo chân Đàm Kính Nghiệp bò dần lên. Gã cảm thấy da gà da vịt toàn thân nổ tung.

Mặc cho Đàm Kính Nghiệp gào khóc thảm thiết, chúng vẫn bò đến bụng gã rồi chui tọt vào trong!

Cái bụng vốn phẳng lì của Đàm Kính Nghiệp phình lên nhanh như quả bóng bay được thổi căng, có thể thấy rõ bằng mắt thường. Chẳng mấy chốc, nó đã to như bụng của một người phụ nữ mang thai mười tháng!

Trần Lệ kinh hoàng nhìn cái bụng căng tròn của chồng, lớp da bụng của người đàn ông mỏng đến độ gần như trong suốt, có thể thấy rõ những cú đạp của thai nhi bên trong. Lũ anh thai đang điên cuồng đá thúng đụng nia, nhào lộn trong bụng gã.

Đàm Kính Nghiệp điên cuồng đ.ấ.m thùm thụp vào bụng mình, tuyệt vọng gào lên: “Ra ngoài! Mau ra ngoài cho tao! Chúng mày muốn làm gì trong bụng tao?”

“A!”

Trần Lệ mặt mày tái mét hét lên một tiếng chói tai. Nàng muốn chạy nhưng không thể thoát. Nhìn mấy đứa anh thai còn lại trên sàn, nàng sợ hãi lùi về sau, liều mạng lắc đầu.

“Đừng tới đây, các người đừng tới đây.”

“Là mẹ có lỗi với các con, nhưng... nhưng các con đừng làm hại mẹ, mẹ là mẹ của các con mà.”

“Hì hì hì... Hì hì hì...” Đứa anh thai có mái tóc dính bết m.á.u phát ra những tiếng cười vừa chói tai vừa khàn khàn ghê rợn. “Mẹ... con muốn mẹ ôm.”

Một đứa anh thai vươn hai tay về phía Trần Lệ, như một đứa trẻ đang khao khát vòng tay ấm áp của mẹ.

“Cút đi!” Nỗi sợ hãi của Trần Lệ đã lên đến đỉnh điểm, nàng điên cuồng gào thét. Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, nàng gọi lớn: “Trần thiên sư, Trần thiên sư cứu mạng!”

Nàng cuống cuồng vớ lấy điện thoại, rồi gần như tuyệt vọng khi thấy trên màn hình không có một vạch sóng nào.

Phải làm sao bây giờ?

Mắt cá chân nàng chợt lạnh buốt, một đứa anh thai đang bám chặt lấy cổ chân Trần Lệ!

Trần Lệ hét lên thất thanh, cố sức giũ mạnh đứa bé ra. Ánh mắt hoảng loạn của nàng điên cuồng tìm kiếm một lối thoát trong căn phòng ngủ rộng lớn mà tuyệt vọng.

Nàng muốn sống!

Đột nhiên, nàng nhìn thấy chiếc chăn trên giường.

Trên chiếc chăn đó có pháp ấn do Trần thiên sư để lại, lúc trước ông ta nói nó có thể giúp vợ chồng họ sớm ngày có thai.

Trần Lệ như vớ được cọng rơm cứu mạng, nàng gần như bò lết trên sàn, lao về phía chiếc giường với tốc độ nhanh nhất, rồi cuộn tròn mình trong chăn từ đầu đến chân.

Ngay khoảnh khắc ấy, bốn phía dường như lặng ngắt như tờ.

Những tiếng quỷ khóc ban nãy đã biến mất, tiếng gào thét của Đàm Kính Nghiệp cũng không còn nghe thấy nữa.

Tấm chăn mềm mại bao bọc lấy cơ thể đang run lẩy bẩy, trong không gian chật hẹp, ngoài sự ấm áp còn có một cảm giác an toàn đậm đặc, giống như cảm giác ấm áp khi còn trong bụng mẹ ngày xưa.

Cảm giác bất an tột độ của Trần Lệ dần tan biến, thay vào đó là sự yên tâm vô hạn.

Chiếc chăn này thực sự có tác dụng. Tuy hơi ngột ngạt, nhưng Trần Lệ chỉ ước gì có thể ở mãi trong này không bao giờ ra ngoài.

Trong lòng nàng ấm áp vô cùng, còn có thứ gì đó đang khẽ động đậy.

Trần Lệ cứng đờ như một con robot, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống. Ngay trong tấm chăn ấm áp, ngay trong lòng nàng, một đứa anh thai đang nép vào người nàng và cười khanh khách.

“Mẹ ôm con, vòng tay mẹ... ấm quá.”

*Ăn quỵt ở quán trọ hắc ám.*

Từ người đứa anh thai tỏa ra tử khí hôi thối, cảm giác khi nó áp vào bụng vừa lạnh lẽo, lại vừa có chút dính nhớp buồn nôn.

Thần kinh Trần Lệ căng như dây đàn, nàng gần như phát điên, không ngừng thét lên: “Aaaa!”

Trần Lệ túm lấy cánh tay đứa bé còn mảnh hơn ngón trỏ của người lớn, tốc chăn ra rồi dùng hết sức bình sinh ném thẳng nó vào tường.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 28