Thấy hai người gật đầu, Triệu Dương nhấn mạnh: “Chú Tiết, chú quên rồi à? Hôm nay cháu đã nói với chú rồi mà, Định Khôn ăn quỵt tiền cơm đấy!”
Sao lại nhắc đến chuyện ăn quỵt vào lúc này cơ chứ!
Giám đốc Tiết thấy vẻ mặt Triệu Dương vô cùng nghiêm túc, lòng ông bỗng thót lên một cái, một phỏng đoán đáng sợ lóe lên trong đầu: “Thằng nhóc đó... Chẳng lẽ nó ăn quỵt ở một quán mờ ám nào à?”
Vì ăn quỵt ở một quán mờ ám nên mới gặp tai nạn xe cộ ư?
Triệu Dương giờ đã là khách quen trung thành của quán ăn nhà Phó Vãn, thấy quán bị nghi ngờ, cậu lập tức thanh minh: “Sao có thể là quán mờ ám được ạ, đầu bếp Phó là người nhiệt tình nhất cháu từng thấy, mà giá cả lại cực kỳ phải chăng!”
Vợ chồng giám đốc Tiết đành gật đầu. Giám đốc Tiết nói: “Trời không còn sớm nữa, để mai tôi qua đó sau.”
Triệu Dương vội vàng ngắt lời: “Đợi đến mai làm gì nữa chú! Đầu bếp Phó chỉ mở hàng vào đêm khuya thôi, ban ngày chú có đi cũng không tìm thấy cô ấy đâu. Chú mau đi ngay bây giờ đi.”
Nếu đi tìm Phó Vãn vào ban ngày, kết cục cũng sẽ giống như nhà cậu thôi, tìm cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thấy hai vợ chồng lộ vẻ hoang mang, không hiểu sao cậu lại giục giã đến thế, Triệu Dương nhìn Tiết Định Khôn đang yên lặng nằm trên giường bệnh, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định nói ra.
“Chú, dì, hai người đã bao giờ nghĩ đến chuyện... tìm một vị đại sư xem thử cho Định Khôn chưa ạ?”
Vợ chồng giám đốc Tiết nghe vậy chỉ thấy thật nực cười. Tiết Định Khôn bị tai nạn xe cộ, tìm đại sư để làm gì? Triệu Dương dẫu sao cũng là sinh viên Đại học Ninh Thành, trước đây ăn chơi lêu lổng thì thôi đi, bây giờ lại còn bày đặt tin vào mấy trò mê tín dị đoan.
Giám đốc Tiết nhìn Triệu Dương với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Tiểu Dương, cậu bớt tin vào mấy vị được gọi là đại sư ấy đi. Bệnh viện này có trình độ y học hàng đầu Ninh Thành chúng ta đấy.”
Trái lại, bà Tiết lại lộ vẻ đăm chiêu.
Triệu Dương nghe vậy liền thản nhiên đáp: “Cháu không tin đại sư, cháu chỉ tin đầu bếp thôi.”
Giám đốc Tiết: “?”
Triệu Dương lẩm bẩm: “Vả lại cháu có phủ nhận tài năng của bệnh viện đâu, y thuật của bệnh viện này đúng là đỉnh của chóp, nhưng Định Khôn vẫn cứ hôn mê đấy thôi?”
Lúc trước Tiết Định Khôn gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng đến thế, tưởng chừng không qua khỏi. Chính giám đốc Tiết đã phải gắng gượng lắm mới kéo được thằng nhóc này từ Quỷ Môn Quan trở về sau khi chuyển viện đến đây ngay trong đêm. Vết thương trên người đều đang dần hồi phục, chỉ có điều người vẫn mãi không tỉnh lại.
Triệu Dương gãi đầu, cũng không tiện nói nhiều, đành kết luận: “Thôi ạ, dù sao thì chú cứ đến quán ăn của đầu bếp Phó trả tiền trước rồi tính sau.”
Giám đốc Tiết cạn lời với cái quán ăn chỉ mở vào nửa đêm này, nhưng ông cũng không phải loại người thiếu tiền không trả. Nếu con trai đã ăn quỵt thì bậc làm cha mẹ như họ đành phải đi trả nợ thay nó thôi.
Giám đốc Tiết cùng Triệu Dương rời khỏi bệnh viện, đi ra bãi đỗ xe ngoài trời. Thấy Triệu Dương đi về phía xe của mình, ông hỏi: “Tiểu Dương, cậu không đi cùng chú à?”
Triệu Dương ngượng ngùng xua tay: “Cháu xin lỗi chú, cháu còn có việc phải làm. Địa chỉ cháu gửi vào WeChat cho chú rồi, chú tự đi nhé.”
Nhớ đến việc Phó Vãn nhờ mình chuyển lời cho nhà họ Phó, Triệu Dương lại thấy đau đầu kinh khủng. Cậu có linh cảm lần này mình lành ít dữ nhiều.
Giám đốc Tiết đành tự mình lái xe đến địa chỉ mà Triệu Dương đã cho.
Lúc này, Phó Vãn và Đoàn Đoàn đã đẩy xe hàng rong của mình đến dưới gốc hòe. Ánh đèn đường vàng vọt ven đường kéo bóng người đổ dài trên mặt đất.
Gió đêm mát rượi thổi qua những tán lá hòe xanh um, tạo nên tiếng xào xạc không ngớt. Dưới gốc cây hòe cổ thụ, có đặt một chiếc chén thọ cũ kỹ màu đỏ thẫm.
Đoàn Đoàn vừa xuất hiện, Tiết Định Khôn với bộ dạng m.á.u me be bét đã phấn khích lao tới: “Bạn nhỏ, em quả nhiên lại đến mở hàng rồi! Mì gói tối qua ngon thật đấy!”
Ngoài đua xe ra, Tiết Định Khôn chỉ có niềm đam mê duy nhất là ẩm thực. Cậu ta đã từng ăn biết bao sơn hào hải vị, đặt chân đến không biết bao nhiêu nhà hàng nổi tiếng từ Nam ra Bắc, thế mà cảm giác vẫn không thỏa mãn bằng một bát mì dưa chua tối qua.
Đoàn Đoàn vốn hơi sợ người anh trai ma quỷ mặt đầy m.á.u này, nhưng khi nhìn thấy chiếc chén thọ trống không, lại nghe những lời Tiết Định Khôn vừa nói, cậu bé liền tức giận ngay lập tức.”
“Mẹ vất vả kiếm tiền như vậy mà hắn cũng dám ăn quỵt! Đáng ghét thật!
Đoàn Đoàn tức đến hai má phồng lên, uất ức hét to: “Trả tiền đây!”
Tiết Định Khôn sững người, ngây ngốc nhìn Đoàn Đoàn. Phải mất gần nửa phút, hắn mới vỡ òa trong vui sướng tột độ: “Cậu thật sự thấy được tôi, nghe được tôi nói chuyện sao?”
Đoàn Đoàn thoáng giật mình, lo lắng liếc nhìn Phó Vãn.
Mẹ cậu vẫn đang điềm tĩnh đứng trước quán ăn vặt, tay chân thoăn thoắt chuẩn bị đồ đạc, dường như không hề nghe thấy tiếng hét vừa rồi của cậu.