Đoàn Đoàn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cậu sợ mẹ sẽ thấy mình là một đứa bất thường.
Trong ký ức mơ hồ của Đoàn Đoàn, cậu lờ mờ nhớ lại hồi còn ở cùng bầy yêu quái Nam Cực và gia đình ông bà ngoại. Khi đó, cậu từng nói mình có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy được, và họ đã rất sợ hãi.
Lâu dần, họ bắt đầu chán ghét, nói rằng cậu là đứa trẻ không sạch sẽ.
Cậu không muốn mẹ cũng nghĩ mình là một đứa trẻ hư hỏng, có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu.
Đoàn Đoàn không thèm để ý đến Tiết Định Khôn nữa, vội chạy đến nấp bên cạnh Phó Vãn, đôi mắt to tròn mong ngóng nhìn ra bốn phía.
Trên đường không có nhiều người qua lại. Thỉnh thoảng có vài người đi ngang, liếc nhìn quán ăn vặt trống không của hai mẹ con rồi bĩu môi bỏ đi.
Đoàn Đoàn bắt đầu sốt ruột. Cậu biết tối qua chú Triệu và dì Lý đến ăn là vì cố tình ủng hộ chứ không phải ngẫu nhiên.
Bây giờ muốn có khách thật sự xem ra rất khó.
Hệ thống Ẩm thực đột ngột hiện ra: “Ký chủ, cứ thế này thì rất khó hoàn thành nhiệm vụ đấy.”
Giọng Hệ thống Ẩm thực đầy lo lắng, cái quán nhỏ này chẳng có chút khói lửa nhân gian nào, ai mà muốn ghé vào cơ chứ!
Phó Vãn thản nhiên đáp: “Tới rồi.”
Hệ thống Ẩm thực: “Hả?”
Chỉ thấy một anh shipper mặc áo khoác vàng, đi xe máy điện từ trong con hẻm tối tăm lướt tới, gương mặt mệt mỏi nhưng lại nở một nụ cười mãn nguyện.
Đoàn Đoàn lập tức nhảy cẫng lên, thay mẹ mời chào khách: “Mì ngon lắm ạ, mì mẹ cháu nấu siêu siêu ngon luôn, cô chú vào ăn thử đi ạ!”
Anh shipper đã chạy xe qua được bảy tám mét, nhưng khi nghe thấy giọng nói non nớt mời chào của Đoàn Đoàn, anh đột ngột bóp phanh kít lại.
Anh quay đầu nhìn lại, thấy trước quán ăn vặt là một phụ nữ trẻ cực kỳ xinh đẹp, bên cạnh còn có một cậu nhóc kháu khỉnh đáng yêu.
Trễ thế này rồi mà còn phải dắt con đi bán hàng rong kiếm sống.
Anh shipper xoa xoa cái bụng đói meo của mình, trong lòng không khỏi động lòng thương.
Ai cũng là người khổ cực bôn ba vì cuộc sống cả, giúp được chút nào hay chút ấy. Vả lại, anh cũng đang đói thật, chạy đơn cả ngày rồi mà đến giờ vẫn chưa ăn tối.
Anh shipper quay xe lại, dừng ngay bên cạnh quán. Anh tháo mũ bảo hiểm treo lên xe rồi bước tới chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, gọi một tiếng.
“Chị chủ ơi, cho tôi một bát mì.”
Vương Phong thường ngày không bao giờ ăn ngoài, không chỉ vì từng thấy đồ ăn bên ngoài rất bẩn mà còn vì muốn tiết kiệm tiền.
Tự nấu ăn tuy vất vả một chút nhưng lại tiết kiệm được một khoản kha khá.
Hôm nay ghé vào quán ven đường này, ngoài một chút lòng thương cảm ra, điều quan trọng nhất là…
Hôm nay anh lại kiếm được một món hời! Hì hì!
“Chú ơi, quán cháu có bốn vị, chú muốn ăn vị nào ạ?” Đoàn Đoàn nhanh nhảu chạy tới, nhìn nụ cười toe toét trên mặt Vương Phong liền nói thêm, “Hôm nay trông chú vui quá ạ.”
Vương Phong thấy mấy vị mì này nghe quen quen như mì gói, anh buột miệng định gọi vị bò kho, nhưng rồi lại không nhịn được mà chia sẻ niềm vui của mình với hai mẹ con người lạ.
“ Đúng là vui thật! Mấy hôm nay chú toàn nhận được đơn của cùng một nhà. Có lần chú giao trễ vài phút mà họ không phàn nàn đã là may rồi, ai ngờ xong việc họ còn bo thêm cho chú 74 tệ nữa chứ.”
“Vừa nãy lại giao đồ ăn cho nhà họ, vẫn được bo thêm 74 tệ.”
74 tệ có khi còn chưa đủ mua một cây chì kẻ mày, nhưng với Vương Phong, nó có thể khiến anh vui cả ngày, thậm chí đủ cho ba ngày sinh hoạt phí.
Điều quan trọng là anh đã nhận được đơn hàng đêm khuya của nhà này liên tục cả tuần nay, và lần nào cũng được bo thêm 74 tệ. Tính ra cũng kiếm thêm được 518 tệ rồi, không vui sao được?
Vương Phong nghĩ đến đây mà lòng sướng rơn, cuộc sống vẫn thật tươi đẹp.
Trong lúc Đoàn Đoàn ở bên chúc mừng Vương Phong, Phó Vãn đã đun một nồi nước nóng, rồi lấy từ trong thùng giấy ra một gói mì bò kho.
Vương Phong thấy vậy thì ngẩn người, rồi đột ngột đứng phắt dậy: “Ơ? Là mì ăn liền à?”
Đoàn Đoàn có chút chột dạ, lúc nãy mời khách cậu quên không nói đây là mì gói.
Cậu bé lí nhí giải thích: “Chú ơi, mì gói mẹ cháu nấu cũng ngon lắm ạ.”
Cậu nhóc tuy gầy nhưng hai má vẫn còn nét bầu bĩnh của trẻ con, trông mũm mĩm vô cùng đáng yêu.
Chắc hẳn hai mẹ con họ cũng có nỗi khổ riêng.
Trái tim Vương Phong lại mềm nhũn. Một người nghèo như anh thì có gì mà chê mì gói. Anh định ngồi xuống lại, nhưng vẫn thuận miệng hỏi một câu: “Chị chủ, mì gói của chị bao nhiêu một bát vậy?”
Bây giờ trong các tòa nhà văn phòng, một bát mì gói cũng có giá mười mấy tệ, nếu giá cả phải chăng thì coi như anh giúp đỡ hai mẹ con một chút.
Phó Vãn quay đầu nhìn Vương Phong, bình thản nói: “518 tệ.”
Vương Phong đang hạ m.ô.n.g xuống ghế thì khựng lại giữa không trung. Anh suýt nữa nghĩ mình nghe nhầm, kinh ngạc tột độ nhìn Phó Vãn, hỏi lại để xác nhận: “518 tệ một bát mì bò kho Khang Sư Phụ? Nhân dân tệ? Hay là Yên Nhật?”