Phó Vãn hờ hững đáp: “Không cần tiền.”
Thứ nhất, Triệu Dương vì giúp cô truyền lời nên mới bị tà khí của pho tượng Phật kia ảnh hưởng. Thứ hai, tiền mà thiên sư kiếm được thường không giữ được trong túi lâu.
Phó Vãn chợt nảy ra một ý. Kinh doanh quán ăn, chẳng phải bàn nào cũng có sẵn hộp khăn giấy hay sao?
A, lần sau có thể dùng luôn khăn giấy thay cho giấy vẽ bùa.
Triệu Dương mừng rỡ, cảm động đến mức suýt khóc: “Bếp trưởng Phó, tôi lái xe qua lấy ngay đây!”
Phó Vãn ngăn lại: “Không cần.”
Triệu Dương ngơ ngác. Không cần tự mình đến lấy? Chẳng lẽ cô định gọi ship?
Gã liền sốt ruột. Bùa cứu mạng thế này sao có thể để người khác giao được? Lỡ bị tráo mất thì sao! Gã không tự mình đi lấy thì không tài nào yên tâm được.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, qua màn hình điện thoại, Triệu Dương thấy Phó Vãn giơ tay bắt quyết. Một luồng gió lạnh không biết từ đâu nổi lên, cuốn lá bùa vàng bay lên không trung, nó khẽ rung lên rồi biến mất ngay trước ống kính.
Đoàn Đoàn đang gặm bánh bao chay, cũng nhìn cảnh tượng ấy đến ngây người.
Triệu Dương cũng choáng váng. Nếu không phải đang gọi video, gã đã tưởng mình đang xem kỹ xảo điện ảnh rồi.
Một lá bùa vàng vẽ đầy những ký tự phức tạp từ đâu bay tới, nhẹ bẫng đáp xuống chính xác trong lòng bàn tay gã.
Triệu Dương kinh ngạc đến mức hai mắt trợn tròn. Nó… cứ thế xuất hiện trong tay mình sao?
Trời má ơi!
Rốt cuộc nó đã bay đến đây bằng cách nào?
Trong đầu Triệu Dương bỗng nảy ra một ý nghĩ: nếu Phó Vãn mà dấn thân vào ngành chuyển phát nhanh thì mấy ông lớn trong ngành cũng phải quỳ xuống khóc lóc gọi bằng cụ tổ!
Giao hàng trong một nốt nhạc là có thật!
Triệu Dương cẩn thận nâng niu lá bùa như báu vật, rồi đột nhiên buột miệng: “Bếp trưởng Phó, chuyện vong nhi xuất hiện trong hộp quà nhà họ Đàm… cũng là do cô làm, phải không?”
Phó Vãn chỉ mỉm cười nhìn gã. Triệu Dương lập tức lấy tay bịt miệng, ngó nghiêng tứ phía, ra hiệu rằng mình sẽ giữ bí mật này đến chết.
Nắm chặt lá bùa trong tay, Triệu Dương cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên. Gã chủ động chào Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn đang ăn sáng hả cháu? Ăn nhiều vào cho mau lớn nhé.”
“Cháu ăn ngoan lắm ạ.” Đoàn Đoàn vừa gặm bánh bao, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm sữa, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng nhìn Phó Vãn.
Nãy giờ mẹ chưa ăn một miếng nào cả, không ăn cơm liệu mẹ có c.h.ế.t không nhỉ?
Phó Vãn thản nhiên nói: “Đến bệnh viện chỗ Tiết Định Khôn mà lấy thuốc hạ sốt đi.”
Triệu Dương nhìn lá bùa trong tay, rồi lại nhìn Phó Vãn qua màn hình, có chút không hiểu.
Không phải đã có bùa bình an rồi sao? Cần gì phải đến bệnh viện lấy thuốc hạ sốt nữa?
Chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý không mà Triệu Dương cảm thấy mình không còn sốt cao như vậy nữa.
Tuy nhiên, gã vẫn nghe lời, quyết định đến bệnh viện một chuyến. Lúc ra cửa, gã nhớ lời Triệu Côn Minh dặn nên lại nghiêm túc hỏi thêm: “Bếp trưởng Phó, buổi lễ mà cô nói có cần chuẩn bị gì đặc biệt không ạ?”
Phó Vãn suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuẩn bị bảy chiếc xe màu đen, biển số bắt đầu bằng số 7, kết thúc bằng số 4. Không cần xe đắt tiền.”
Triệu Dương hơi sững người, rồi vội vàng gật đầu ghi nhớ.
Đợi Phó Vãn tắt máy, Triệu Dương cũng chuẩn bị đến bệnh viện mua thuốc hạ sốt.
Thật ra thuốc hạ sốt có thể mua ở bất kỳ hiệu thuốc nào, nhưng gã suy nghĩ một lúc rồi quyết định đến thẳng bệnh viện của Tiết Định Khôn.
He he, tối qua gã vừa nhận được một phong bao lì xì đỏ chót từ chú Tiết, cảm ơn gã đã giới thiệu Bếp trưởng Phó cho ông ấy.
Biết đâu lần này đến bệnh viện, ông bạn tốt của gã đã tỉnh lại rồi! Gã phải bắt thằng nhãi đó cảm ơn mình tử tế mới được.
Nghĩ đến đây, Triệu Dương lập tức bắt xe đến bệnh viện. Sau khi mua một hộp thuốc hạ sốt ở nhà thuốc, gã đi thang máy lên phòng bệnh VIP nơi Tiết Định Khôn đang nằm.
Vừa ra khỏi thang máy, gã đã nghe hai cô lao công đang tán gẫu: “Mấy chị có xem tin tức vừa rồi không? Cái anh chàng nghi vợ cắm sừng ấy, tự tử c.h.ế.t rồi! Tôi cứ tưởng anh ta phải tức đến mức đi c.h.é.m vợ chứ, ai ngờ lại uất đến mức tự tử?”
“Tức đến tự tử cái gì? Tôi nghe nói là…” Một cô lao công khác cầm cây lau nhà, nhìn quanh rồi ghé tai thì thầm: “Là bị trúng tà đấy.”
“Triệu Dương nghe vậy cười khẩy vài tiếng, vừa định gõ cửa phòng bệnh của Tiết Định Khôn thì đã nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ của chú Tiết vọng ra từ bên trong.
Triệu Dương vội bước vào, liền thấy ông Tiết đang nắm chặt một hình nhân giấy nhỏ đã héo úa, nhàu nát, mang một màu đen kịt như m.á.u khô!
“Sao lại thế này? Rõ ràng vừa rồi nó vẫn còn đỏ thắm, giấy cũng cứng cáp cơ mà.” Sắc mặt ông Tiết trắng bệch, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Triệu Dương chỉ cần liếc mắt là nhận ra hình nhân giấy này được cắt từ giấy màu, hơn nữa còn cùng chất liệu với lá bùa bình an của cậu. Chắc chắn thứ này là do cô Phó Vãn làm.
Bà Tiết cũng thầm cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói: “ Tôi đã bảo mà, cô đầu bếp Phó này làm sao có bản lĩnh bằng Trần thiên sư được. Nhìn xem, hình nhân giấy này héo queo cả rồi, liệu có làm hại đến Định Khôn không?”