Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 44

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bà còn chưa nói dứt lời, Triệu Dương đã đột ngột ngắt ngang bằng giọng lạnh lùng: “Trần thiên sư? Trần thiên sư nào? Trần thiên sư của nhà Đàm Kính Nghiệp à?”

Bà Tiết bị Triệu Dương quát cho ngẩn người, lắp bắp đáp: “Phải, phải rồi, có chuyện gì sao?”

Triệu Dương tức đến mức muốn chửi thề. Trần thiên sư nửa người nửa quỷ nhà họ Đàm ư? Đó là kẻ thù của nhà họ Triệu bọn họ!

Chính gã thiên sư chó má đó đã giúp Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ bày ra cái trận pháp Lục Tử Hồn ngay dưới giàn nho nhà cậu! Loại người như thế thì tốt đẹp nỗi gì?

Đúng lúc này, Tiết Định Khôn đang nằm yên trên giường bệnh bỗng nhiên ho dữ dội, chiếc máy theo dõi bên cạnh giường phát ra tiếng tít tít dồn dập, inh ỏi.

Cả ba người sững sờ trong giây lát rồi vội vàng lao tới hai bên giường bệnh.

Tiết Định Khôn ho sặc sụa, tưởng chừng như sắp ho cả lá phổi ra ngoài. Gương mặt vốn đã xanh xao của anh bỗng chốc chuyển sang màu trắng tro.

Bà Tiết đã từng thấy sắc mặt trắng tro này. Mới mấy hôm trước, bà đã thấy một người vừa qua đời ở cùng tầng lầu, mặt cũng biến sắc y hệt như vậy!

Đó là sắc mặt của người chết!

“Định Khôn, con sao thế?” Ông Tiết sợ đến hồn bay phách lạc, đôi tay run rẩy lơ lửng giữa không trung, không dám chạm vào con trai.

Triệu Dương không hiểu các thông số trên máy theo dõi, nhưng cậu có thể thấy rõ các chỉ số đang tụt dốc không phanh.

Người bạn thân của cậu vẫn mê man, trán vã mồ hôi như tắm, cơn ho dữ dội khiến cả người anh co giật không ngừng. Tình hình vô cùng nguy kịch.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con ơi, con đừng bỏ mẹ mà đi.” Bà Tiết luống cuống chân tay, gào khóc thảm thiết.

Ông Tiết bừng tỉnh, lập tức nhấn nút gọi khẩn cấp: “Mau gọi bác sĩ, y tá! Đúng rồi, mau gọi bác sĩ đến cứu!”

Cả phòng bệnh loạn như ong vỡ tổ. Bà Tiết mềm nhũn người, ngã quỵ xuống sàn, còn ông Tiết thì cố gắng gồng mình gượng dậy.

Triệu Dương bỗng nghĩ ra điều gì đó, cậu lập tức ném vỉ thuốc hạ sốt trong tay xuống, rút từ trong túi ra lá bùa bình an bằng giấy màu vàng, vội vàng xé toạc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh của Tiết Định Khôn ra rồi đặt lá bùa lên n.g.ự.c anh.

Tựa như một lá bùa trấn yểm vừa hạ xuống!

Tiếng ho bỗng dưng ngừng bặt, ngay cả cơ thể đang co giật cũng dần ổn định trở lại. Nhìn kỹ hơn, nhịp thở của anh đã đều đặn hơn rất nhiều, chiếc máy theo dõi vừa kêu inh ỏi lúc nãy cũng dần yên tĩnh.

Thần kỳ thật!

“Định Khôn?” Ông Tiết nức nở gọi khẽ, sợ làm phiền đến con trai.

Hai vợ chồng không dám chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Tiết Định Khôn trên giường bệnh. Chẳng biết có phải do tâm lý hay không, nhưng họ thấy sắc mặt con trai không còn là màu tro của người c.h.ế.t như lúc nãy nữa, mà là một màu trắng bệnh xen lẫn với sắc tro tàn.

Bác sĩ và y tá ngay lập tức chạy tới: “Có chuyện gì vậy? Bệnh nhân sao rồi?”

Vị bác sĩ điều trị chính ngạc nhiên nhìn vẻ mặt kinh hoàng của hai vợ chồng, chỉ có thể đoán rằng bệnh tình đột ngột chuyển biến xấu đã dọa họ sợ.

Sau khi kiểm tra một lượt, họ chỉ có thể thông báo một cách mập mờ rằng tình hình của bệnh nhân đã chuyển biến xấu.

Thế nhưng, hai vợ chồng không những không gào khóc mà ngược lại còn có cảm giác may mắn như vừa được cứu thoát.

Bởi vì vừa rồi, họ đã thấy rõ ràng… Định Khôn của họ… sắp không qua khỏi rồi!

Bà Tiết vội quệt nước mắt, níu lấy tay áo Triệu Dương, khóc lóc cảm ơn: “Tiểu Dương, vừa rồi may mà có cháu. Cháu đã cho Định Khôn cái gì thế?”

Họ đã tận mắt chứng kiến Triệu Dương nhét thứ gì đó vào người Tiết Định Khôn, và rồi tình hình của anh ngay lập tức tốt lên!

“Bùa bình an,” Triệu Dương sa sầm mặt, nói thêm một câu, “Là bùa bình an cô đầu bếp Phó cho cháu.”

Câu nói này như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim ông bà Tiết.

Thế mà lại là bùa bình an của cô Phó Vãn.

Ông Tiết hối hận khôn nguôi. Nếu ông ngoan ngoãn nghe lời cô Phó Vãn, đợi đến ba giờ chiều nay đặt hình nhân giấy lên n.g.ự.c Định Khôn, biết đâu con trai ông hôm nay đã tỉnh lại, cả nhà được đoàn tụ.

Bây giờ tình hình lại càng tồi tệ hơn.

Ông Tiết nước mắt giàn giụa, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Triệu Dương: “Tiểu Dương à, cháu giúp chú liên lạc với Phó đại sư, cô đầu bếp Phó đi. Nhanh lên, chú cầu xin cháu.”

Ông Tiết hối hận vì tối qua đã quên xin số điện thoại của cô Phó Vãn.

Triệu Dương đương nhiên không muốn nhìn bạn thân của mình bị kẻ thù là Trần thiên sư kia hại chết, cậu lập tức gọi cho Phó Vãn.

Điện thoại vừa kết nối, bà Tiết đã khóc lóc kể lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra như trút đậu.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó vọng đến một tiếng cười trong trẻo mà lạnh lùng.

“Hai vị không hiểu đạo lý một khách không làm phiền hai chủ sao?”

Điện thoại bị ngắt.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 44