Nhà họ Đàm đã xảy ra chuyện tày đình thế này, Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ thì đừng mong cậy nhờ. Lúc còn sống họ không bóp c.h.ế.t những hài nhi này đã là may lắm rồi, chỉ có người em trai còn quấn tã, ngây thơ không biết gì là có chung dòng m.á.u với chúng.
Cánh cửa Quỷ Môn vẫn mở toang, từng cơn gió âm u thổi qua khiến lòng người lạnh buốt.
Đêm nay, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, tất cả đều vượt xa sức tưởng tượng. Những hài nhi oan khuất không muốn xuống địa phủ, nhưng kiện cáo cũng không thành, tạo thành một vòng luẩn quẩn không lối thoát.
Chỉ có Phó Vãn vẫn đứng yên tại chỗ, điềm tĩnh và thong dong.
Trong màn đêm mờ ảo, bỗng vang lên một giọng nữ yếu ớt, run rẩy: “Vậy… tôi thay các em gái tôi đi kiện, có được không?”
Một cô gái trẻ với vóc người mảnh khảnh đang run rẩy đứng cách đó không xa. Cô mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài xõa tung, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng yếu ớt.
Lý Mỹ Phượng kinh ngạc thốt lên: “Nguyệt Nhi!”
Cô gái đó không ai khác chính là con gái lớn duy nhất của Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ, Đàm Nguyệt Nhi.
Cô bé được vợ chồng Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng đón về nhà ở tạm, lẽ ra giờ này đã phải ngủ rồi, vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Đàm Nguyệt Nhi cũng không biết tại sao mình lại đến đây. Cô chỉ đột nhiên tỉnh giấc, trong cơn mơ màng dường như có một giọng nữ trong trẻo, thánh thót gọi tên mình, thế là cô cứ thế đi theo và đến được nơi này, rồi nghe thấy những lời vừa rồi.
Trần Lâm Giang nhìn thấy Đàm Nguyệt Nhi thì hoảng hốt. Cô gái này chắc chắn là người thân m.á.u mủ của sáu cái nghiệp chướng kia, là chị em cùng một mẹ sinh ra!
Ngày trước, khi Trần Lệ mang thai lần đầu, siêu âm ra là con gái. Dù không thích, nhưng họ nghĩ đứa đầu lòng thì cứ sinh ra thôi, thế nên Đàm Nguyệt Nhi mới được chào đời.
Đàm Nguyệt Nhi lấy hết can đảm bước tới, sợ hãi nhìn về phía Quỷ Môn: “ Tôi … tôi phải làm thế nào? Bây giờ… bây giờ đến miếu Thành Hoàng sao?”
Trần Lâm Giang hét lên một tiếng chói tai, vừa như nhắc nhở vừa như đe dọa: “Người sống mà đi kiện ở cõi âm sẽ mang bệnh nặng, tổn thọ dương! Mày muốn c.h.ế.t yểu à?”
Hắn sở dĩ chỉ mang Thiên Bảo đi, một mặt vì đó là con trai của hắn và Trần Lệ, mặt khác là vì một đứa trẻ sơ sinh không hiểu chuyện rất có thể sẽ bị người khác đưa đi kiện thay. Nhưng Đàm Nguyệt Nhi đã là một nữ sinh lớp mười, cô bé biết cân nhắc thiệt hơn để bảo vệ bản thân.
Vì mấy cái nghiệp chướng còn chưa từng thấy mặt mà phải hy sinh chính mình ư? Chắc chẳng ai ngu ngốc đến thế đâu nhỉ?
Đàm Nguyệt Nhi thoáng hoảng loạn.
Sau khi tận mắt chứng kiến Đàm Kính Nghiệp tự đ.â.m mình mười mấy nhát, toàn thân bê bết máu, cô lại càng sợ hãi cái c.h.ế.t hơn bao giờ hết.
Cô cũng chỉ là một cô bé mới học lớp mười thôi mà. Chỉ trong một đêm, cha c.h.ế.t mẹ điên, cô đã không còn nơi nương tựa.
Dũng khí vừa rồi gom góp được bỗng chốc vơi đi ít nhiều.
Nhưng đúng lúc này, giữa màn đêm lạnh lẽo bỗng vọng đến một giọng nữ dịu dàng: “Có tôi ở đây, đừng sợ.”
Giọng nói này!
Nó tựa như cơn gió mát, lại trong như dòng suối nguồn.
Nỗi sợ hãi trong mắt Đàm Nguyệt Nhi dần được thay thế, cô nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy, đó là Phó Vãn.
Chủ nhân của giọng nói ấy lại hỏi: “Còn muốn kiện nữa không?”
Ánh mắt họ giao nhau. Đối diện với ánh nhìn bình lặng mà từ bi của Phó Vãn, Đàm Nguyệt Nhi nắm chặt tay, đôi mắt từ sợ hãi chuyển sang kiên định. Hồi lâu sau, cô cất lời.
“Kiện!”
Dù là con gái lớn nhà họ Đàm, nhưng bao năm qua cô đã phải chịu bao nhiêu khổ cực chẳng ai hay biết.
Cô muốn đi kiện.
Vì các em gái, và cũng vì chính bản thân mình.
Phó Vãn lấy ra một tờ giấy màu đen tuyền rất lớn, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy rồi tung lên không trung.
Tờ giấy không hề rơi xuống theo gió, mà được cơn gió âm u trải rộng ra giữa không trung. Lũ hài nhi oan khuất tranh nhau lao về phía tờ giấy đen.
Đây không còn là một tờ giấy đơn thuần, mà là công cụ duy nhất có thể giúp chúng hóa giải oán khí!
Trên mặt giấy đen, những dòng chữ nhỏ li ti tựa như con kiến nối đuôi nhau hiện ra, nét chữ hỗn loạn, chồng chéo, liên tục bị xóa đi viết lại.
Những nỗi đau chúng phải chịu, những tủi cực chúng phải gánh, tất cả đều được giãi bày trên đó, từng chữ như rỉ máu.
Giờ đây, cuối cùng cũng có người thấu hiểu cho chúng, chị gái cũng đã hiểu cho chúng.
Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn, phát hiện mình chẳng hiểu gì cả.”
“Đoàn Đoàn hơi ngượng ngùng, cậu bé đã năm tuổi rồi mà vẫn chưa biết nhiều chữ. Nghe nói các bạn nhỏ từng đi nhà trẻ đều biết đọc, Đoàn Đoàn thấy ngưỡng mộ ghê.
Đoàn Đoàn không hiểu, mà ngay cả những người lớn như chú Triệu Dương cũng chẳng đọc được gì.
Hệ thống Ẩm thực đột ngột lên tiếng: “Đây là chữ gì thế? Ta đã dẫn dắt biết bao nhiêu ký chủ ở đủ mọi thế giới, từ nước ngoài, cổ đại, cho đến cả thời nguyên thủy, nhưng đúng là lần đầu tiên ta thấy loại chữ này.”
Phó Vãn đáp gọn: “Minh văn.”
Hệ thống Ẩm thực: “!”
“Rén rồi, chuồn thôi.”
Tờ giấy đen từ từ rơi xuống từ không trung, đáp gọn vào tay Đàm Nguyệt Nhi.
Giấy đen chữ đỏ, từng chữ như m.á.u lệ.
Rõ ràng cô không thể đọc được thứ văn tự của cõi âm này, nhưng ngay khoảnh khắc tờ đơn kiện nằm trong lòng bàn tay, cô lại đột nhiên hiểu hết tất cả.
Tất cả đều là tội trạng, không chỉ giới hạn ở việc Trần Lâm Giang tàn nhẫn bắt giữ bọn họ để luyện thành “lục tử hồn trận”, mà còn có cả những tội ác khác của gã mà bọn họ biết được.