Đàm Nguyệt Nhi vốn biết vị Trần thiên sư kia và mẹ mình, Trần Lệ, là người cùng một làng. Bọn họ luôn giấu kín như bưng mọi chuyện về ngôi làng đó.
Đàm Nguyệt Nhi đọc mà dạ dày cuộn lên từng cơn, cô lẩm bẩm: “Tế sống người trong làng...”
Toàn là những chuyện man rợ, hỗn loạn, nhưng mỗi một vụ việc đều ác độc đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.
Đàm Nguyệt Nhi không muốn đọc tiếp nữa, cô dứt khoát làm theo chỉ dẫn của Phó Vãn, lấy con d.a.o rọc giấy giấu trong túi ra, cứa rách ngón tay cái, ấn dấu vân tay đẫm m.á.u tươi lên tờ đơn kiện, tạo thành một vệt đỏ tươi đẹp đến dị thường.
Đàm Nguyệt Nhi đau đến hít một hơi khí lạnh, vội ném con d.a.o rọc giấy xuống rồi thổi phù phù vào đầu ngón tay.
Tiếp theo phải làm gì? Đàm Nguyệt Nhi cũng không biết, chỉ đành nhìn về phía Phó Vãn.
Theo đúng quy trình, cô phải đến miếu Thành Hoàng để dâng đơn kiện lên Thành Hoàng gia.
Sau khi Thành Hoàng gia nhận đơn, ngài sẽ lệnh cho quỷ sai lôi cả nguyên cáo lẫn bị cáo xuống âm phủ để hai bên đối chất.
Đây cũng là lý do vì sao khi người sống có quan hệ huyết thống đứng ra kiện cáo thay, sinh hồn của họ sẽ bị kéo xuống âm phủ, dẫn đến sinh bệnh, tổn hại dương thọ.
Nhưng Đàm Nguyệt Nhi không sợ, trước kia đã không sợ, giờ đọc xong tờ đơn tố trạng của các em gái, cô lại càng không sợ!
Triệu Dương cảm thấy hả hê như trút được cơn giận, lập tức giơ tay: “Để tôi lái xe đưa mọi người đến miếu Thành Hoàng! Tôi làm tài xế cho!”
Tổng giám đốc Tiết chủ động bước ra: “ Tôi mới đi tính mệnh, thầy bói đều nói tôi bát tự cứng, để tôi lái xe đưa mọi người đi.”
Triệu Côn Minh nhướng mày chen vào: “ Tôi là cha nuôi của Nguyệt Nhi, đương nhiên phải là tôi đưa con bé đi chứ.”
Đoàn Đoàn ôm chiếc chảo rán, lẳng lặng nghĩ bụng, mẹ đi bộ còn nhanh hơn mấy chú lái xe.
Lũ điên này! Còn điên hơn cả Trần Lệ!
Trần Lâm Giang sợ thật rồi, gã phải đi, phải trốn thật nhanh!
Gạt phắt ý định hóng kịch ban nãy, Trần Lâm Giang vội vàng vận dụng toàn bộ linh lực, dồn nén về một điểm, chỉ chờ thời cơ là phóng thẳng lên trời cao tẩu thoát.
Phó Vãn bình thản nói: “Đến miếu Thành Hoàng kiện xuống âm ti thì chậm quá.”
Thành Hoàng gia cũng chỉ tương đương với quan phụ mẫu ở địa phương, trên ngài vẫn còn cấp trên.
Linh lực trong tay Phó Vãn tuôn ra, một chiếc đại ấn đen nhánh cổ xưa, tỏa ra linh khí hủy thiên diệt địa, đột ngột hiện ra trong lòng bàn tay cô.
Đây là ấn tín của chưởng môn Thiên Cực Huyền Môn. Pháp ấn này vừa xuất hiện, vạn quỷ đều phải quy hàng, mọi đơn kiện đều phải nhường bước.
Tuy từng bị thiên lôi đánh trúng nhưng ấn tín chưởng môn thì Phó Vãn vẫn lấy ra được.
Phó Vãn một tay cầm ấn, đóng thẳng lên tờ đơn kiện.
Tờ đơn kiện lập tức bay vút lên, lao thẳng vào giữa Quỷ Môn!
Không qua tay Thành Hoàng, chẳng cần trình Diêm La, đi thẳng một mạch tới Minh Quân của địa phủ!
Phó Vãn đang làm cái quái gì vậy?! Giúp âm hồn nộp đơn vượt cấp, đến cả quy trình kiện tụng của âm ty cũng bỏ qua, chẳng khác nào trực tiếp phán án tử hình.
Trời không dung đất không tha!
Trần Lâm Giang c.h.ế.t sững tại chỗ, đầu óc ong lên một tiếng. Tờ đơn kiện không đi đến miếu Thành Hoàng mà lại chui vào “Quỷ Môn” kia.
Đó là… đó là Quỷ Môn thật sự! Không phải Quỷ Vực giả mạo gì cả. Cô ta thậm chí còn không phải quỷ vô thường đi lại ở nhân gian, làm sao có thể mở được Quỷ Môn? Chuyện này không thể nào!
Đầu óc Trần Lâm Giang rối như tơ vò, rất nhanh sau đó, gã lại hoảng sợ nghĩ đến một khả năng khiến người ta rét run.
Phó Vãn mở Quỷ Môn là để cho những oan hồn nghiệp chướng này trực tiếp dâng đơn kiện lên tận trời!
Thiên phạt của Minh Thần địa phủ sắp giáng xuống, Trần Lâm Giang dường như đã hiểu mình tiêu đời rồi, gã bỗng nhiên bộc phát ra một nguồn sức mạnh khổng lồ.
Hắn bất chấp bị phản phệ, lồng n.g.ự.c vốn đã nát bươm bỗng đập thình thịch. Ánh mắt gã lóe lên vẻ độc ác, tay phải tóm lấy ngón út tay trái rồi hung hăng bẻ gãy. Giữa cơn đau điếng người ập đến, gã ném thẳng ngón tay bị gãy về phía Phó Vãn rồi nhảy vọt lên, biến mất khỏi vườn nho nhà họ Triệu.
Khúc xương ngón tay mang theo hung khí ngút trời lao đến, khiến mọi người thất thanh kinh hãi. Một luồng linh lực dịu nhẹ nhưng hùng hậu ập tới, hóa giải phần lớn sức mạnh hung hãn của nó. Nhưng khúc xương này không hề đơn giản, vô số oán khí từ bên trong tuôn ra, thậm chí còn đáng sợ hơn cả sáu oan hồn thai nhi cộng lại, nhắm thẳng vào sau lưng Phó Vãn.
“Mẹ ơi!”
Đoàn Đoàn hét toáng lên, đôi tay nhỏ xíu của cậu bé siết chặt chiếc chảo rán, theo phản xạ lao lên.
Chiếc chảo đập một tiếng “bốp” thật kêu lên đám khói xám, đánh tan nó ngay tại chỗ.
Đoàn Đoàn ngẩn ra, ngơ ngác nhìn chiếc chảo trong tay mình.
Mọi người: “!!!” Đây là pháp khí kiểu mới gì vậy?
Hệ thống Ẩm thực: “!!”