Hệ thống Ẩm thực gào thét đến sụp đổ trong đầu Phó Vãn: “Cái đó là để xào rau nấu cơm! Nó thật sự là để xào rau nấu cơm màaaaaa! Mọi người rốt cuộc đang làm gì vậy hả? Cứu tôi vớiiiii!”
Phó Vãn đáp tỉnh bơ: “Vạn vật đều có thể dùng để nấu ăn.”
Phó Vãn vỗ nhẹ lên đầu Đoàn Đoàn, đoạn quay sang dặn dò mọi người: “Ở yên đây chờ tôi.”
Nói rồi, bóng dáng Phó Vãn lóe lên rồi biến mất.”
“Cuối cùng, cô cũng chịu nhúc nhích rồi!
Cô thản nhiên nhấc chân, bước hẳn vào trong bóng tối. Tại hiện trường, ngoại trừ Tiết Định Khôn vẫn đang ngồi xổm để duy trì vòng bảo hộ, những người còn lại đều vô thức nép sát vào Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn tay lăm lăm chiếc chảo đế bằng, nhắm thẳng vào đám khói xám mà đập tới. Cứ một luồng khói bay ra là một chảo đập vào.
Chảo đế bằng đã cầm trong tay, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.
Phó Vãn bám gót Trần Lâm Giang rời khỏi nhà họ Triệu.
Trần Lâm Giang gần như phát điên. Bất kể hắn co giò chạy nhanh đến mức nào, Phó Vãn vẫn luôn bình thản đi cách hắn hơn mười mét, tựa như một bóng ma dai dẳng không thể cắt đuôi.
Hắn chẳng khác nào một con khỉ đang diễn trò trong gánh xiếc rong, còn Phó Vãn lại chính là vị khán giả duy nhất đang ung dung xem kịch vui.
Khác một nỗi, vị khán giả này chỉ xem chứ không trả tiền.
Trần Lâm Giang định bụng đi tìm Quỷ Mẫu cầu cứu, nhưng mãi chẳng thể cắt đuôi được Phó Vãn, hắn đ.â.m ra chùn bước, không dám đi nữa.
Dưới ánh trăng bàng bạc, Trần Lâm Giang hoang mang chẳng biết nên trốn về đâu giữa thành phố Ninh Thành rộng lớn này. Bất chợt, trên đỉnh đầu vang lên từng tràng sấm rền vang dội, hắn vô thức ngẩng lên nhìn.
Bầu trời đêm đặc quánh không một ánh sao, mây đen cuồn cuộn kéo đến, ẩn hiện những tia sét lập lòe.
Cảm giác bất an bám riết lấy hắn như hình với bóng, nỗi sợ hãi trong lòng Trần Lâm Giang dâng lên đến tột đỉnh. Hắn trợn trừng mắt, kinh hoàng nhìn một tia sét từ trên trời giáng thẳng xuống chỗ mình.
Trong chớp mắt, Trần Lâm Giang ngã vật xuống đất, quần áo rách bươm, da tróc thịt bong, m.á.u thịt be bét.
Đứng cách đó hơn mười mét, Phó Vãn ung dung xem hết màn kịch vui, nhướng mày nói:
“Chỉ một tia sét quèn mà đã c.h.ế.t rồi à?”
Cô từng hứng chịu cả chục đạo thiên lôi, lại còn là loại sấm sét chuyên dùng để độ kiếp, thế mà cũng có c.h.ế.t được đâu.
Tên này yếu thật.
Một tàn hồn mờ ảo bay ra từ cơ thể đã không còn sự sống của Trần Lâm Giang.
Phó Vãn nhìn linh hồn cô độc đang hoảng sợ, mờ mịt kia, khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy chẳng hề mang lại cảm giác ấm áp, ngược lại khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
Cô vẫy vẫy ngón tay về phía Trần Lâm Giang.
Hệ thống Ẩm thực đưa ra một phỏng đoán đáng sợ: “Ký chủ, không lẽ cô định… chế biến hắn thành món ăn đấy chứ?”.
Tội cho chiếc chảo đế bằng quá đi!
Phó Vãn tỏ vẻ ghét bỏ: “Mấy người ăn uống tạp nham thật đấy, sao không học cách tịnh cốc đi?”
Trần Lâm Giang nhận ra mình đã chết, bị sét đánh chết. Hắn lập tức hiểu ra đây là kết quả của việc đám Đàm Nguyệt Nhi đã kiện lên cõi âm thành công.
Nếu đơn kiện được trình lên cho Thành Hoàng xét xử, ít nhất hắn còn sống được thêm vài ngày.
Đằng này, đơn lại được trình thẳng lên Minh Quân - người đứng đầu địa phủ, hắn sẽ trực tiếp bị hồn bay phách tán, ngay cả công đoạn thẩm vấn cũng được bỏ qua.
Trần Lâm Giang có cảm giác rằng sẽ còn những tia sét khác giáng xuống, đánh cho hắn hình thần câu diệt.
“Đi theo tôi chứ?” Phó Vãn hỏi.
Trần Lâm Giang không thể tin nổi, nhìn Phó Vãn chằm chằm. Cô ta muốn hắn đi theo mình ư?
Chẳng lẽ cô ta muốn luyện hắn thành hồng y lệ quỷ? Nữ đạo sĩ này đúng là gan to bằng trời! Dám cướp quỷ từ tay Minh Quân của địa phủ?
Cơn đau đớn khi bị sét đánh như đã khắc sâu vào linh hồn, Trần Lâm Giang sợ rằng tia sét tiếp theo sẽ đánh thẳng vào hồn phách mình. Hắn không muốn bị đánh thêm một lần nào nữa. Hồn ma có thể sống tạm bợ được lúc nào hay lúc đó!
“ Tôi bằng lòng, tôi bằng lòng đi theo đại sư! Đại sư bảo gì tôi nghe nấy, tuyệt không hai lời.” Tàn hồn của Trần Lâm Giang vội vàng nịnh nọt.
Phó Vãn không nói gì, lấy ra một tờ giấy màu xanh nhạt, vò thành cục rồi thu lấy tàn hồn đang tan tác của Trần Lâm Giang vào trong, sau đó xoay người rời đi.
Cô vừa đi được một lúc, lại có một tia sét nữa giáng xuống, nhưng chỉ đánh vào khoảng không.
Lát sau, một người qua đường hét lên thất thanh: “Mau gọi cảnh sát, gọi xe cứu thương! Có người bị sét đánh!”
Trận sấm sét đêm nay đã đánh thức vô số người hóng chuyện ở thành phố Ninh Thành.