Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 56

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Địa phủ có quy tắc, nếu một thuyền toàn là bé gái thì cần một bé trai làm đồng tử dẫn đường; còn nếu toàn là bé trai thì cần một bé gái làm đồng nữ cầm đèn.

Hơn nữa, Đoàn Đoàn là người có thể chất thuần âm duy nhất mà cô từng gặp trong suốt tám trăm năm ở Tu Chân Giới. Thằng bé là người sống nhưng toàn thân lại bao bọc bởi âm khí dày đặc, chẳng khác nào một oan hồn đã c.h.ế.t nhiều năm, oán khí ngập trời. Nhờ vậy, nó có thể tự do đi vào cõi âm mà không bị quỷ sai để ý.

Cô cũng mới từ Tu Chân Giới xuyên không về thế giới này cách đây không lâu, không muốn để lộ thân phận quá nhiều.

Vậy nên, cứ để Đoàn Đoàn đi là tốt nhất.

Nghe vậy, linh hồn của Tiết Định Khôn thoáng chút thất vọng.

Đoàn Đoàn lại không sợ ma quỷ như người thường, có lẽ vì bình thường đã nhìn thấy quá nhiều, chỉ là gương mặt cậu bé vẫn có chút lo lắng.

Đoàn Đoàn sợ sệt hỏi: “Về rồi con có còn được ở bên mẹ nữa không ạ?”

Mấy ngày nay, Đoàn Đoàn gần như lúc nào cũng quấn quýt bên Phó Vãn, ngày nào cũng được nhìn thấy mẹ.

Liệu sau khi trở về, cậu bé có tìm không thấy mẹ nữa không?

Cậu bé luôn vô thức sợ hãi rằng mẹ sẽ không cần mình nữa.

Bạn mới quen trong khu chung cư kể rằng, mẹ của bạn ấy không cần bạn ấy nữa, bỏ bạn ấy lại cho ba vì bạn ấy là một “cục nợ”.

Cậu bé cũng năm tuổi như bạn ấy, liệu cậu bé có phải là gánh nặng của mẹ không?

Phó Vãn dịu dàng xoa mái tóc đen mềm của con trai, giọng nói bình thản thường ngày giờ đây lại chan chứa sự ấm áp: “Đương nhiên rồi, mẹ ở đây chờ con về.”

Đoàn Đoàn lại hỏi: “Con sẽ được nhìn thấy mẹ đầu tiên chứ ạ?”

“Ừ.”

Cuộc đối thoại đơn giản giữa hai mẹ con cuối cùng cũng khiến gương mặt Đoàn Đoàn nở một nụ cười. Cậu bé gật mạnh cái đầu nhỏ: “Vâng ạ, vậy Đoàn Đoàn đi đưa các chị và các em ấy.”

Đoàn Đoàn cảm thấy nhìn quỷ nhiều rồi cũng không đáng sợ đến thế, cậu bé chỉ sợ mình lại trở thành một đứa trẻ kỳ quái không ai cần.

Mọi người vẫn còn lo lắng, nhưng Phó Vãn đã quyết định nên cũng đành thôi.

Đứng bên cửa xe, Triệu Dương lại gặp khó khăn, anh gãi đầu hỏi Phó Vãn: “Đầu bếp Phó, Đoàn Đoàn là người sống, vẫn lên xe từ cửa bên trái ạ?”

Phó Vãn thản nhiên đáp: “Thằng bé vào bên nào cũng được.”

Triệu Dương vẫn cảm thấy để người sống đi theo quy củ của quỷ hồn có chút không may mắn, liền mở cửa xe bên phải cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn ôm chiếc chảo chống dính leo lên xe, Triệu Dương lại giúp cậu bé đóng sầm cửa lại.

Cậu nhóc áp mặt vào cửa sổ xe, đôi mắt đen láy nhìn Phó Vãn, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại nghẹn ở cổ họng. Phó Vãn đành mỉm cười bước tới dặn dò cậu bé vài câu.

Đoàn Đoàn gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, Đoàn Đoàn bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao.”

Lý Mỹ Phượng nhìn đoàn xe, lần này đi là vĩnh biệt, bà như có cảm xúc dâng trào, trịnh trọng nói: “Sau này nếu các con tìm mẹ, có thể chọn ta làm mẹ của các con.”

Tuy chưa từng làm mẹ, nhưng Lý Mỹ Phượng cảm thấy mình có thể trở thành một người mẹ tốt.

Mấy linh hồn hài nhi ngồi ở hàng ghế sau bên trái, xuyên qua lớp kính cửa sổ xe nhìn Lý Mỹ Phượng.

Chúng không đáp lại lời của bà, người sống không nên nói chuyện quá nhiều với người c.h.ế.t mới là điều đúng đắn. Chúng biết dì Lý này là một người rất tốt.

Phó Vãn đi đến đầu đoàn xe, từ trong tay áo lấy ra mảnh giấy màu xanh nhạt đã được vo tròn.

Trần Lâm Giang bị nhốt bên trong, thấy vậy liền nén lại cơn đau nhức trên linh hồn, lập tức xun xoe nịnh nọt: “Phó đại sư, ngài có gì căn dặn ạ?”

Phó Vãn thầm thở dài, vị thiên sư đại nhân này đúng là không có mắt nhìn. Cô không phải đại sư, cô rõ ràng là một đầu bếp.

Phó Vãn còn chưa kịp trả lời, tai Triệu Dương đã thính như ra -đa, lập tức kinh ngạc thốt lên: “Khốn kiếp, đây chẳng phải là giọng của thằng ch.ó Trần kia sao?”

Mọi người nhìn về phía lòng bàn tay của Phó Vãn, đó là một mảnh giấy màu xanh nhạt được vo tròn.

Bây giờ họ có chút sợ hãi với những mảnh giấy đủ màu sắc mà Phó Vãn lấy ra. Cái này … bên trong đây có phải lại nhốt thứ gì không?

Lẽ nào Trần Lâm Giang đang ở trong mảnh giấy màu xanh này? Vậy là… Trần Lâm Giang không hề trốn thoát? Mà là bị đầu bếp Phó bắt sống?

Thiên lôi không đánh cho hắn hồn bay phách tán sao? Xem ra thiên lôi còn không hiệu quả bằng đầu bếp Phó.

Vừa rồi trời quang mây tạnh mà sấm sét đùng đùng, bọn họ đều đã chứng kiến cả.

Phó Vãn gật đầu, khóe môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Các cô bé ấy phải đến cõi âm, đường đi quá tối, còn thiếu một ngọn đèn trường minh.”

Trần Lâm Giang tức khắc có một dự cảm vô cùng chẳng lành.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 56