Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 57

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hắn cho rằng Phó Vãn là tà tu, bắt tàn hồn của hắn nhốt vào giấy là định luyện hắn thành lệ quỷ áo đỏ.

Dù sao thì rất nhiều tà tu đều thích làm chuyện này, gã tà tu mà hắn biết còn sở hữu lệ quỷ áo đỏ mạnh như một đội quân nhỏ!

“Cho nên,” Phó Vãn hơi nghiêng đầu, ý cười nhàn nhạt dần trở nên đậm hơn, giọng nói của cô nhẹ nhàng như gió thoảng, “ngươi hãy làm ngọn lửa trường minh ấy đi.”

“Không cần mồi, lửa bỗng bùng lên giữa lòng bàn tay cô. Một đốm lửa xanh u ám l.i.ế.m lên đỉnh viên giấy, từ từ lan rộng.

Từ tận sâu trong linh hồn, Trần Lâm Giang bật ra một tiếng hét chói tai điên dại. Tàn hồn của gã đang bị ngọn lửa thiêu đốt, cảm giác chẳng khác nào bị mặt trời thiêu cháy, cơn đau thấu tận xương tủy khiến gã chỉ có thể phát ra những tiếng rít gào ghê rợn của quỷ dữ.

Thà bị một tia sét của Minh Quân dưới địa phủ đánh cho hồn bay phách tán còn sung sướng hơn thế này.

Viên giấy đang cháy run rẩy, lảo đảo trong tay Phó Vãn, nhưng dù có chao đảo thế nào cũng không hề rơi khỏi lòng bàn tay cô.

Tàn hồn Trần Lâm Giang sợ hãi tột độ. Phó Vãn là một con khốn điên, ả ta đúng là một con khốn điên!

Ả dám tranh quỷ với cả Minh Quân dưới địa phủ, không phải vì tư lợi muốn luyện gã thành lệ quỷ áo đỏ, mà chỉ đơn thuần là muốn hành hạ gã cho thỏa thích!

Không tiếc tội với Minh Quân, chỉ để bản thân được vui vẻ. Người đàn bà này không phải kẻ điên thì là gì?

Người tu huyền chính phái nào lại đi làm cái chuyện này cơ chứ?

Trần Lâm Giang chợt cảm thấy Phó Vãn giống tà tu, nhưng lại không hoàn toàn giống.

Phó Vãn mỉm cười thanh nhã, dịu dàng, nhưng nơi đáy mắt lại ánh lên một nét tà khí.

Trước kia khi còn ở Tu chân giới, nếu có việc, đa số mọi người sẽ nhờ đến các đệ tử trong môn, khó hơn nữa thì mời trưởng lão, tôn giả, hiếm có ai dại dột đi tìm Phó Vãn.

Là bọn họ không muốn sao?

Không, là bọn họ không muốn ngày hôm sau thiên hạ lại rộ lên tin đồn: Chưởng môn Nguyên quân của Thiên Cực Huyền Môn chỉ còn cách trở thành tà tu đúng một bước chân!

Những người khác nghe tiếng kêu thảm thiết từ trong viên giấy thì da đầu tê rần, tất cả đều im bặt như hến, không dám hé răng nửa lời.

Khắp vườn nho chỉ vang vọng tiếng gào thét của Trần Lâm Giang, từng tiếng một rót thẳng vào tai.

Trần thiên sư Trần Lâm Giang ơi, gặp phải Phó Vãn cũng coi như gã xui tám kiếp.

Phó Vãn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cầm viên giấy màu xanh đang cháy đi đến đầu chiếc xe thứ nhất trong đoàn.

Những sợi tơ vô hình nâng viên giấy lên, treo lơ lửng phía trên logo xe.

Viên giấy màu xanh cháy một cách chậm rãi, tỏa ra thứ ánh sáng u uất, soi đường phía trước.

Đoàn xe đang đi về phía tương lai, còn Trần Lâm Giang thì đi về phía hoàn toàn tan biến.

Phó Vãn rất hài lòng, cô nhắc nhở: “Chuẩn bị xuất phát thôi.”

Mọi người vội vàng dạt ra nhường đường, nhưng họ nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng.

Tất cả đều là hành khách, vậy ai sẽ là tài xế?

“Phó bếp, không có tài xế thì làm thế nào ạ?” Triệu Dương vội vàng hỏi.

Không có tài xế thì ai lái xe đây? Chẳng lẽ bắt bọn họ tự đi sắp xếp tài xế à?

Nếu là ở dương gian, tìm cả trăm tài xế cũng chẳng thành vấn đề, nhưng có người sống nào dám lái xe vào cõi âm chứ? Đây không phải là đi tìm c.h.ế.t sao?

Để Đoàn Đoàn lái ư? Thôi cho xin, củ cải nhỏ đó biết lái xe đồ chơi đã là giỏi lắm rồi.

Phó Vãn đứng ở phía Tây Nam của đoàn xe, rút ra tờ giấy màu xanh thẫm cuối cùng, lẳng lặng niệm chú rồi dán nó lên vô lăng của chiếc xe dẫn đầu.

Ngay khoảnh khắc cửa ghế lái được đóng lại, chiếc xe dẫn đầu bỗng phát ra từng tràng tiếng gầm của động cơ, bánh xe bắt đầu lăn bánh từ từ.

Dưới ánh đèn pha sáng rực, đoàn xe màu đen với biển số bắt đầu bằng số 7 và kết thúc bằng số 4 chậm rãi tiến về phía quỷ môn. Và không có ngoại lệ nào cả, cả bảy chiếc xe đều không có người ngồi ở ghế lái.

Triệu Dương điên cuồng gào thét trong lòng, quả này mà để ông chủ Tesla nhìn thấy chắc phải nhảy dựng lên mất, đây rõ ràng là công nghệ không người lái tân tiến nhất hành tinh rồi!

Chiếc xe đầu tiên dẫn đoàn tiến vào quỷ môn, những chiếc còn lại lần lượt nối đuôi theo sau.

Lý Mỹ Phượng vẫy tay tạm biệt.

Đột nhiên, một hài nhi ngồi trên chiếc xe thứ hai quay đầu lại, bàn tay nhỏ hơn cả đồng xu áp lên cửa sổ xe, khẽ vẫy vẫy với Lý Mỹ Phượng.

Chỉ có duy nhất đứa bé đó quay đầu lại.

“Mẹ kiếp!” Triệu Dương giật mình, buột miệng chửi thề.

Con quỷ nhỏ này có phải là đứa mà lúc nãy anh vô ý đá phải, sau đó tối đến liền trả thù bằng cách bám vào mắt cá chân anh không? Đúng là quỷ hẹp hòi!

Lý Mỹ Phượng không kìm được mà lên tiếng: “Các con đi thong thả nhé.”

Nếu sau này có duyên đầu thai vào nhà bà, bà nhất định sẽ coi nó như châu như ngọc.

Triệu Dương thì lại nghĩ, nếu con quỷ nhỏ này sau này mà làm cháu gái anh, thì tương lai nó trở thành một tiểu ma nữ nghịch trời là điều mắt thường cũng có thể thấy trước.

Phó Vãn đứng bên cạnh không nói gì. Chúng nó dọa c.h.ế.t cha ruột, dọa điên mẹ đẻ, đó là tạo nghiệp, kiếp sau sẽ không được đầu thai vào gia đình giàu sang.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lý Mỹ Phượng, Phó Vãn cũng không nỡ vạch trần.

Bất kể là người hay âm hồn, đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Nói vậy, nhưng bàn tay giấu sau lưng của Phó Vãn lại khẽ bấm đốt, tính ra một quẻ. Tương lai của chúng dù không đại phú đại quý, nhưng cũng sẽ được bình an thuận lợi.

Đoàn xe chậm rãi đi vào trong quỷ môn, dần dần chỉ còn lại một bóng xe nhỏ xíu.

Phó Vãn đột nhiên vung tay, quỷ môn lập tức bị phong ấn tạm thời, những cơn gió âm u trong vườn nho cũng chợt ngừng lại.

Xung quanh chỉ còn lại cái se lạnh của một đêm hè, chứ không phải cái buốt giá đến từ cõi âm.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 57