Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 58

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Triệu Dương thậm chí còn phát hiện ra có cả muỗi.

Triệu Côn Minh liền hỏi ngay: “Phó bếp, đợi Đoàn Đoàn trở về là mọi chuyện coi như xong xuôi phải không ạ?”

Phó Vãn nhìn những chiếc túi đựng xác màu trắng, đáp: “Ừm, ngày mai mang chúng đi hỏa táng là được.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bất giác đưa tay lau mồ hôi. Ai nấy đều ướt đẫm cả người.

Đêm nay thật sự quá kinh hoàng, có lẽ cả đời này họ cũng không thể nào quên được.

Triệu Dương dứt khoát ngồi phịch xuống đất: “Vậy chúng ta ngồi đây đợi Đoàn Đoàn về đã.”

Chuyện này coi như đã thành công 90%.

Bà Tiết, Tề Tú Lan, còn định nói gì đó thì bị cậu con trai đang ngồi trong vòng tròn sợi tóc linh lườm cho một cái, đành im bặt.

Bởi vì Đoàn Đoàn vẫn chưa về, cũng không biết chuyến xe chở hồn này có xảy ra sự cố gì không, nên tinh thần mọi người vẫn căng như dây đàn, không dám lơ là.

Phó Vãn ngẩng đầu nhìn những chùm nho trĩu cành, thầm hỏi trong lòng: “Hệ thống, nho này có thể làm món gì?”

Câu này thì đúng là hỏi trúng chuyên gia rồi ”

“Hệ thống Ẩm thực lập tức lên tiếng: “Nho này có thể ăn ngay được ạ! Cách đơn giản nhất là ép thành nước nho, tự ủ rượu nho, hoặc làm mứt nho. Buổi sáng phết một ít lên bánh mì thì thơm nức mũi. Lúc làm các món bánh ngọt mà rắc thêm một ít lên thì ngon bá cháy luôn!”

Nghe vậy, Phó Vãn gật gù, cô thấy món nước nho cũng không tệ. Cô quay sang nói với đám Triệu Dương: “Mọi người rảnh không?”

Cả đám ngớ người ra.

Rảnh là sao? Chẳng phải bọn họ đang đợi Đoàn Đoàn hay sao?

Phó Vãn thản nhiên nói: “Nếu rảnh thì hái nho giúp tôi đi.”

Cô nói thêm: “ Tôi giúp chúng nó một chuyện, đổi lại chúng nó tặng tôi cả vườn nho này để làm nguyên liệu.”

Cả đám lại được phen cạn lời.

Phó Vãn quả nhiên mang trong mình một ước mơ làm đầu bếp cháy bỏng.

Cả một vườn nho, tất cả đều cho cô ấy.

Đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhưng mà...

Mấy đứa nhóc ranh kia lại dám tự tiện quyết định đem cho hết như vậy!

Triệu Dương vừa tức vừa buồn cười, chỉ biết nghiến răng kèn kẹt. Hắn thầm nghĩ, cứ đợi đấy, sau này con bé cháu gái kia ra đời, nhất định phải cho nó một trận!

Tuy nhiên, khi người nhà họ Triệu biết được cả vườn nho này tươi tốt đến thế là nhờ được các linh hồn hài nhi làm phân bón nuôi dưỡng, thì chẳng ai còn nuốt trôi nổi một quả nào nữa.

Phó Vãn lại chẳng hề gì. Mảnh đất này, nơi nào mà chẳng từng có người chết?

Triệu Dương lồm cồm bò dậy, phủi bụi trên m.ô.n.g rồi bắt tay vào hái nho. Anh còn cố ý đi ra ngoài, dặn dò ông quản gia đang canh gác không được vào trong đi chuẩn bị mấy cái thùng lớn.

Ông quản gia ngơ ngác.

Đùa nhau à, có ai lại nửa đêm nửa hôm không ngủ mà đi hái nho cơ chứ?

...

Đây là lần đầu tiên Đoàn Đoàn đến một thế giới khác. Trên xe không có mẹ, cũng không có Thu Thu nên cậu bé có chút sợ hãi. Vì thế, cậu bé siết chặt chiếc chảo trong tay, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Xe chạy không nhanh không chậm, đủ để cậu bé nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.

Rõ ràng đây là một con đường gập ghềnh, khúc khuỷu, nhưng Đoàn Đoàn ngồi trên xe lại thấy rất êm ái.

Bên ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, hai bên đường phủ đầy những đóa hoa của Minh giới. Đoàn Đoàn thấy những âm hồn với đôi mắt mờ đục, chân trần đi lang thang, còn có cả những chú chó, chú mèo nhỏ đang vội vã chạy về phía trước.

Phía xa, những Quỷ sai tay cầm xiềng xích đang đi lại, gương mặt họ trắng bệch như xác chết, trông rất bận rộn.

Rõ ràng là có rất nhiều người, nhưng nơi đây lại yên tĩnh đến c.h.ế.t chóc, tất cả đều chìm trong im lặng tuyệt đối.

Đoàn Đoàn không quen với nơi này lắm.

“Cốc... cốc...”

Có một con quỷ đang gõ cửa sổ xe.

Nhưng Đoàn Đoàn không hề nghe thấy âm thanh, cậu bé chỉ nhìn thấy hành động đó.

Đó là một ông chú với nửa khuôn mặt bị biến dạng, dường như ông ta không ngờ lại có một chiếc xe chạy vào nơi giao nhau giữa Nhân giới và Minh giới.

Sau đó, một bà cụ với vẻ mặt hiền từ nhưng đôi mắt không có tròng cũng tiến đến gõ vào cửa sổ.

Mẹ đã dặn rồi, không được để ý đến những âm hồn cố tình muốn lên xe. Đoàn Đoàn không nói gì, chỉ ôm chặt chiếc chảo của mình, ngồi yên không nhúc nhích.

Thế giới tĩnh lặng này khiến cậu bé khó chịu, nhưng rồi cậu nhanh chóng nghe thấy một âm thanh... Hình như là... tiếng sóng biển!

Đoàn Đoàn vội nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm vô tận dường như đã đi đến hồi kết, phía cuối con đường là một không gian vô cùng rộng lớn.

Có ánh sáng!

Dưới ánh sáng xanh biếc lập lòe là một bờ biển, những con sóng đang dịu dàng vỗ về ghềnh đá.

Ở bến cảng có vài chiếc thuyền lớn đang neo đậu.

Đoàn Đoàn nhìn thấy ở phía bên kia bờ biển có một công trình kiến trúc vô cùng kỳ dị, đó dường như là điểm đến cuối cùng của những con thuyền lớn.

Chiếc xe dừng lại. Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, đến nơi rồi ư?

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 58