Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 59

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Phó… Phó Vãn!” Cục giấy màu xanh nhạt thốt ra tiếng kêu than cuối cùng. Trần Lâm Giang đã đốt cháy đến tia tàn hồn cuối cùng của mình, cục giấy cũng theo đó hóa thành một nhúm tro tàn, vẫn lủng lẳng dưới biển số xe.

Đoàn Đoàn quay đầu lại, thấy các linh hồn hài nhi lần lượt xuống xe từ cửa bên trái, chúng nó cũng biết đã đến nơi rồi.

Bên kia bờ biển chính là U Minh Địa Phủ.

Đoàn Đoàn chưa từng thấy biển bao giờ, cậu bé cầm chiếc chảo của mình bước xuống xe.

Những âm hồn đang xếp hàng trên bến cảng nhìn thấy cậu bé và các linh hồn hài nhi nhưng không có phản ứng gì lạ, vẫn trật tự xếp hàng như cũ.

Lúc xuống xe, Đoàn Đoàn đã nín thở, nhưng rồi cậu bé ngạc nhiên phát hiện ra mình vẫn có thể hít thở bình thường. Tại sao Thu Thu lại nói dưới U Minh không có không khí nhỉ?

Các linh hồn hài nhi đứng trước mặt Đoàn Đoàn, dường như đang nói lời từ biệt cuối cùng với cậu bé.

Đoàn Đoàn mỉm cười, vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu: “Tạm biệt.”

Các linh hồn hài nhi cùng nhau đi về phía con thuyền lớn để xếp hàng. Lần này có các chị em đi cùng, chúng sẽ không còn sợ hãi như trước nữa.

Đoàn Đoàn không rời đi ngay mà đứng lại ở bến cảng. Cậu bé cầm chiếc chảo đi ra mép biển, tò mò nhìn xuống làn nước sâu màu xanh biếc, trong vắt đến tận đáy.

Một biển xương khô, bên dưới toàn là các loại hài cốt.

“Đoàn Đoàn.”

Đoàn Đoàn quay đầu lại, thì ra là sáu chị em linh hồn hài nhi.

Thấy các chị ấy đều vây quanh mình, gương mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn thoáng chốc căng thẳng: “Sao các chị lại quay lại vậy?” Chẳng lẽ các chị ấy không đi đầu thai được sao?

Linh hồn hài nhi dẫn đầu nói: “Thuyền trưởng bảo chúng em phải uống nước Minh Hải, lấy được vé tàu rồi mới có thể xếp hàng lên thuyền.”

Đoàn Đoàn chợt hiểu ra. Ồ, hóa ra phải uống nước Minh Hải mới được lên thuyền. Cậu bé nhìn mấy chị em dùng tay vốc thứ nước trong vắt ấy lên uống, ngay sau đó, trên cổ tay mỗi người liền hiện ra một chiếc vòng màu đỏ. Xong xuôi, họ lại quay người đi về phía con thuyền lớn để xếp hàng.

Đoàn Đoàn nhìn dòng nước âm phủ trước mặt. Cậu bé không hiểu tại sao mẹ lại dặn mình mang một ít về, nhưng cậu là một em bé ngoan, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhỏ mà mẹ giao.

Đoàn Đoàn khẽ nhíu mày, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn dùng chiếc chảo của mình múc một muỗng nước biển thật lớn.”

“Lẽ ra chảo nước suối Vàng này phải nặng trĩu, nhưng Đoàn Đoàn lại thấy nó nhẹ bẫng, nhẹ đến mức cậu bé có thể dễ dàng nhấc lên bằng một tay.

Đoàn Đoàn định rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc cậu bé vừa xoay người, một giọng nam quen thuộc đầy hốt hoảng từ phía sau vang lên: “Đoàn Đoàn? Sao cháu lại ở đây?”

“Mau quay về đi, đây không phải là nơi cháu có thể ở lại đâu!”

Chú ơi, con khát nước quá

Giọng nói ấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức Đoàn Đoàn ngẩng phắt đầu nhìn về phía đó.

Trên mặt biển Âm Ty xanh biếc, sương giăng xám xịt, mịt mờ một khoảng. Cảnh vật nơi xa chìm trong hư ảo, chẳng thể nhìn rõ thực hư.

Đoàn Đoàn có chút căng thẳng, cậu bé siết chặt chiếc chảo trong tay, đôi mắt tròn xoe láo liên nhìn quanh.

“Mau về đi thôi, Đoàn Đoàn phải ngoan ngoãn nghe lời ông ngoại của cháu đấy.”

Giữa màn sương biển mờ mịt, một bóng lưng hơi còng xuống thấp thoáng hiện ra. Bóng hình ấy quen thuộc đến nỗi Đoàn Đoàn bật khóc gọi to: “Ông ngoại!”

Vành mắt Đoàn Đoàn đỏ hoe, cậu bé vừa khóc nức nở vừa lao nhanh về phía biển Âm Ty. Lũ xương khô đang im lìm dưới đáy biển đồng loạt dạt sang hai bên, vội vã tránh đường cho cậu. Làn nước lạnh buốt nhanh chóng ngấm ướt cổ chân bé nhỏ.

“Ông ngoại, Đoàn Đoàn nhớ ông với bà ngoại lắm.”

“Bíp… bíp… bíp…”

Đột nhiên, một hồi còi xe chói tai vang lên từ phía sau. Đoàn Đoàn vẫn mải miết đuổi theo bóng hình phía trước, nhưng tiếng còi xe như xé toạc lồng n.g.ự.c khiến cậu sực tỉnh như vừa choàng dậy từ một cơn mơ, vội vàng dừng bước. Dù vậy, ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi màn sương mờ ảo kia.

Mẹ nói đây là tiếng còi của xe đưa hồn, báo hiệu sắp đến giờ khởi hành. Nghe thấy âm thanh này có nghĩa là cậu phải lên xe ngay, nếu không sẽ bị kẹt lại nơi này mãi mãi.

Cậu nhớ bà ngoại, nhớ ông ngoại, nhớ rất nhiều, rất nhiều… nhưng mà… người cậu muốn ở bên nhất vẫn là mẹ.

Đoàn Đoàn im lặng một lúc, sau đó nhặt chiếc chảo đang lơ lửng trên mặt biển Âm Ty lên, bưng theo muỗng nước suối Vàng, vành mắt đỏ hoe xoay người rời đi.

Đoàn Đoàn ôm khư khư chiếc chảo ngồi lên xe. Những âm hồn ven bờ biển cứ liên tục ngoái lại nhìn cậu, dường như chưa từng thấy có ai đến đây rồi mà còn có thể quay về.

Bánh xe đưa hồn bắt đầu chậm rãi lăn bánh, đoàn xe đen kịt quay đầu, chạy ngược về hướng Đoàn Đoàn đã đến.

Chuyến xe trở về chỉ có một mình Đoàn Đoàn. Cả đoàn xe chạy ngược chiều với dòng người đi về Minh Phủ khiến cho đám âm hồn xung quanh đều ngây người ra nhìn.

Trừ tháng Bảy âm lịch Quỷ Môn Quan rộng mở, hay những đêm đầu thất người c.h.ế.t về thăm nhà, thì từ trước đến nay, cõi Âm Ty chỉ có đường vào chứ không có lối ra.

Vậy mà lại có một linh hồn có thể quay trở về ư? Đúng là được mở mang tầm mắt.

Trên đường về, Đoàn Đoàn không gặp bất kỳ quỷ sai nào chặn đường kiểm tra. Cậu không biết xe đưa hồn đã chạy bao lâu, chỉ thấy phía trước le lói ánh sáng. Vầng sáng ấy ngày một lớn dần, một cánh cổng khổng lồ sừng sững hiện ra, và bên kia cánh cổng là một thế giới tràn trề sức sống.

Rõ ràng trời còn chưa sáng hẳn, mà Đoàn Đoàn lại có cảm giác như đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi.

“Về, về rồi!”

Triệu Dương đang cầm chùm nho tím sẫm trên tay cũng phải kinh ngạc thốt lên.

Quỷ Môn Quan được Phó Vãn mở ra lần nữa, một đoàn xe đưa hồn màu đen từ trong cánh cổng từ từ chạy ra. Chiếc xe đầu tiên có Đoàn Đoàn đang ngồi bên trong, còn sáu chiếc xe còn lại đều trống không.

Trên đầu chiếc xe dẫn đầu, ngọn lửa trường minh được thắp lên lúc đi giờ đã lụi tắt, chỉ còn lại một đốm tro giấy đen ngòm.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 59