Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 60

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mọi người vừa kinh ngạc vừa hả hê. Chuyện này … chẳng lẽ Trần Lâm Giang đã hồn bay phách tán rồi sao?

Phó Vãn đứng ở phía trước, Đoàn Đoàn qua lớp cửa kính xe nhìn cô không chớp mắt.

Đoàn xe dừng lại, Phó Vãn tiến lên mở cửa xe cho Đoàn Đoàn. Cô mỉm cười dịu dàng: “Mừng con trở về.”

Đoàn Đoàn vui mừng khôn xiết, quả nhiên mẹ vẫn luôn ở đây đợi cậu. Người đầu tiên cậu nhìn thấy khi trở về chính là mẹ.

Đoàn Đoàn nhảy xuống xe, một tay xách chiếc chảo, vội vã nhìn Phó Vãn.

Thấy vậy, Triệu Dương liền bước tới, chủ động đề nghị: “Để anh cầm chảo giúp cho.”

Mắt Đoàn Đoàn sáng lên, lập tức đưa chiếc chảo cho Triệu Dương. Cậu còn chưa kịp ôm mẹ một cái cho thỏa nỗi nhớ thì đã nghe Triệu Dương hét lên thất thanh.

“Trời đất ơi, sao nặng dữ vậy?”

Triệu Dương thấy Đoàn Đoàn xách chảo bằng một tay ngon ơ nên cũng chẳng nghĩ nhiều. Đến đứa con nít còn nhấc nổi, huống chi là một người đàn ông trưởng thành như anh.

Nhưng ngay khi vừa nhận chiếc chảo từ tay Đoàn Đoàn, Triệu Dương cảm giác như mình đang đỡ một vật nặng cả ngàn cân. Anh vội vàng dùng cả hai tay nắm chặt quai chảo, gân xanh trên cánh tay nổi cuồn cuộn. Cuối cùng, không thể trụ nổi, anh bị sức nặng kéo cho ngã phịch xuống đất.

Ấy thế mà nước trong chảo lại không hề sánh ra ngoài một giọt nào.

“Cái chảo này sao nặng thế nhỉ? Nặng như người c.h.ế.t vậy.”

Triệu Dương buột miệng làu bàu, nhưng nói được nửa câu thì khựng lại. Cái chảo này chẳng phải vừa từ thế giới của người c.h.ế.t trở về đó sao?

Đoàn Đoàn quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Triệu Dương. Cậu không ngờ anh Tiểu Dương trông cao to khỏe mạnh như vậy mà đến một cái chảo nước cũng không xách nổi. Sức anh ấy yếu thật.

“Mẹ ơi,” Đoàn Đoàn thấy Triệu Dương đã đặt chiếc chảo xuống đất, lúc này cậu mới quay đầu, ánh mắt mong chờ nhìn Phó Vãn.

Phó Vãn mỉm cười, ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xua đi những luồng âm khí xa lạ còn vương trên người cậu: “Con vất vả rồi.”

Tình m.á.u mủ quả là một sợi dây liên kết kỳ diệu. Dù mới nhận lại nhau vài ngày, nhưng giữa Phó Vãn và Đoàn Đoàn dường như không hề có chút xa cách nào.

Phó Vãn cúi đầu nhìn dáng vẻ quyến luyến của Đoàn Đoàn, hỏi: “Con đã gặp những gì ở dưới đó?”

Đoàn Đoàn còn chưa kịp trả lời, ngón tay lành lạnh của Phó Vãn đã nhẹ nhàng điểm vào giữa trán cậu, một luồng sáng mờ ảo từ đầu ngón tay cô truyền vào tâm trí Đoàn Đoàn.

Những gì cậu đã thấy, cô cũng có thể thấy.

Sau khi lướt nhanh qua những gì Đoàn Đoàn đã trải qua ở cõi âm, Phó Vãn bỗng nhiên im lặng, đôi môi xinh đẹp khẽ mím lại.

Đoàn Đoàn dè dặt gọi: “Mẹ ơi.”

Triệu Côn Minh và những người khác cũng có thể nhận ra rõ ràng Phó Vãn có gì đó không ổn.

Phó Vãn thu tay về, dáng vẻ lại trở lại như cũ, cô cười nhạt nói: “Chín ngày nữa, mẹ sẽ đưa con đi tảo mộ cho ông bà ngoại.”

Nghe đến đây, da đầu Triệu Dương lại được một phen tê dại.

Chỉ với những thủ đoạn vừa điên rồ vừa tàn nhẫn ban nãy của Phó Vãn, Triệu Dương có cảm giác cả nhà họ Phó phen này sắp toang thật rồi.

“Dạ vâng ạ! Con muốn đi tảo mộ với mẹ. Nhiều nho quá! Mang nho cho ông bà ngoại ăn nữa ạ!”

Đoàn Đoàn quay đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn mọi người. Mỗi người bọn họ đều xách một cái thùng lớn, bên trong chứa không ít nho tươi.

Cậu cũng muốn đi hái.

Nhưng bây giờ muộn quá rồi.

Lý Mỹ Phượng vô cùng yêu quý Đoàn Đoàn, bà cười hiền hậu với cậu rồi nói: “Sáng mai ta sẽ cho người mang nho tới ngay.”

“Triệu Côn Minh vội tiếp lời: “Có điều hái hết một lần e là không bảo quản được lâu. Cô Phó à, khi nào cô muốn ăn cứ gọi điện cho chúng tôi, chúng tôi sẽ hái rồi mang qua cho cô ngay.”

Trời đất ơi!

Vợ chồng Tiết Quốc Thịnh và Tề Tú Lan thầm thán phục, người nhà họ Triệu đúng là biết cách lân la làm quen thật.

Với bản lĩnh kinh thiên động địa mà cô Phó đã thể hiện đêm nay, nếu có thể kết thân với cô thì chẳng khác nào tìm được một chỗ dựa vững chắc.

Một vườn nho thì có là gì? Kể cả mười vườn nho đi nữa, chỉ cần cô Phó mở lời, e là người nhà họ Triệu cũng sẽ đồng ý ngay mà không một chút do dự.

Tiết Quốc Thịnh liếc nhìn cậu con trai Tiết Định Khôn vẫn đang bị nhốt trong vòng tròn tóc, rồi cũng nhanh chóng nói: “Cô Phó à, cô đam mê nấu nướng mà căn phòng trọ hiện tại lại quá nhỏ, không để được nhiều nho như vậy. Hay là để tôi chuẩn bị cho cô một căn biệt thự nhỏ, cô chuyển qua đó ở được không?”

Triệu Dương c.h.ế.t lặng.

Bác Tiết đúng là một con cáo già, ra tay là tặng thẳng biệt thự luôn!

Phó Vãn ung dung ngắt một quả nho, lẩm nhẩm Khiết Trần Chú, rồi đút quả nho sạch bong, căng mọng nước vào miệng Đoàn Đoàn. Cô không từ chối cũng chẳng đồng ý, chỉ thong thả đi ra khỏi vườn nho. Mọi người thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.

Đoàn Đoàn nhai quả nho ngọt lịm trong miệng, nhìn theo bóng lưng mẹ, cậu bé liền xách chiếc chảo chống dính lên rồi lon ton chạy theo.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 60