Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 61

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Triệu Dương trợn tròn mắt.

Cái gì thế? Tại sao Đoàn Đoàn lại có thể xách cái chảo đó lên một cách nhẹ nhàng như vậy?

Tiết Quốc Thịnh và Tề Tú Lan ngoảnh lại nhìn cậu con trai vẫn đang ngồi xổm trong vòng tròn tóc mà lòng như lửa đốt.

Sao cô ấy không nhắc gì đến chuyện của Định Khôn thế?

Hai vợ chồng theo sát phía sau Phó Vãn, vẻ mặt sốt ruột nhưng không dám nói năng lung tung. Cuối cùng, ông Tiết không nhịn được, đành dè dặt hỏi: “Cô Phó ơi, con trai tôi... nó làm sao thế ạ? Nó... nó vẫn còn đang ở trong vườn nho... Có phải nó bị nhốt vào trong hình nhân giấy nào không? Tôi thề sẽ không cho bất cứ ai động vào hình nhân đó một ngón tay!”

Vợ chồng ông thấp thỏm không yên, không biết liệu Phó Vãn có chịu giúp nữa hay không.

Phó Vãn liếc mắt nhìn họ một cái rồi đáp: “Giấy màu của tôi dùng hết rồi.”

Mấy tờ giấy màu đủ loại mượn của ông chủ nhà Dương Chấn Vinh đã dùng sạch sành sanh, không thừa một tờ nào.

Bà Tề vội vàng nói: “Chúng tôi đi mua giấy màu ngay đây, cô xem có được không ạ?”

Đừng nói là giấy màu, bây giờ dù Phó Vãn có muốn hái sao trên trời, chỉ cần không phạm pháp thì họ cũng sẽ tìm mọi cách để làm cho bằng được.

“Không cần, cứ để nó ở yên trong đó đi.” Phó Vãn đáp gọn lỏn.

Giấy màu, dù cho là loại giấy vàng vẽ bùa thượng hạng nhất, cũng không thể nào có linh lực dồi dào bằng một sợi tóc của cô được.

Thằng nhóc Tiết Định Khôn kia bị bố mẹ báo hại không nhẹ, cứ để nó ở trong vòng tròn tóc dưỡng hồn một thời gian, nếu không bây giờ có nhập về lại thân xác thì cũng thành thằng ngốc mà thôi.

Tâm trạng của cô đêm nay không tốt lắm, chẳng muốn xử lý thêm chuyện gì khác.

Bà Tề theo phản xạ định nói, sáng mai mặt trời lên sẽ phơi nắng Tiết Định Khôn. Chẳng phải người ta vẫn nói hồn phách sợ ánh mặt trời hay sao?

Vẫn còn đang ngồi trong vườn nho, Tiết Định Khôn bất đắc dĩ gọi với ra: “Bố mẹ không hiểu thì đừng hỏi linh tinh nữa, cô Phó bảo con ở đây thì con sẽ ở đây, hai người cứ về nghỉ ngơi cho khỏe là được rồi.”

Hai người nghe vậy mới như bừng tỉnh, vội vàng gật đầu đồng ý.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, hay là cô Phó nghỉ lại nhà tôi một đêm nhé?” Lý Mỹ Phượng đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.

“Vẫn còn sớm mà,” Phó Vãn nói, “ Nhưng ở lại nhà cô một đêm cũng được.”

Còn sớm ư?

Bọn họ đều cảm thấy một ngày dài tựa năm, cứ ngỡ như đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi. Mùa hè trời sáng sớm, họ còn đoán có khi trời sắp hửng sáng đến nơi rồi.

Đúng lúc này, Tiết Định Khôn móc điện thoại ra xem giờ, rồi đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Mới có 12 giờ 22 phút thôi!”

Vậy là mới trôi qua có nửa tiếng!

Họ vào vườn nho lúc khoảng 11 giờ 50 phút, sao thời gian lại trôi chậm đến thế? Rõ ràng họ cảm thấy nó dài đằng đẵng như vô tận.

Ngược lại, bà Tề lại thầm mừng trong bụng, cô Phó ở lại nhà họ Triệu đêm nay thì tốt quá, dù gì con trai họ vẫn còn đang ở trong vườn nho nhà này.

Cả đoàn người quay trở lại phòng khách nhà họ Triệu. Chùm đèn pha lê trên trần nhà tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà ấm áp, mang lại cho họ cảm giác chân thật, một cảm giác hoang đường như thể vừa được quay trở lại thế giới loài người.

Triệu Dương vội tu một cốc nước ấm thật to mới thấy dễ chịu hơn.

Triệu Côn Minh nhớ tới dàn xe hơi màu đen kia, lòng có chút băn khoăn, bèn lên tiếng hỏi: “Cô Phó, dàn xe đó... có phải mang đi báo phế không ạ?”

Thật lòng mà nói, mấy chiếc xe đã dùng để chở hồn về cõi âm này, họ cũng không dám lái. Ai biết được đang đi trên đường có xảy ra chuyện gì không? Nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình.

Chẳng lẽ cứ thế mang đi báo hỏng?

Báo hỏng xe thì dễ, mấy chiếc xe này đều theo lời cô Phó dặn mà mua loại không quá đắt, báo hỏng cũng chỉ thiệt hại vài triệu tệ. Nhưng biển số xe thì không dễ xử lý như vậy.

Phó Vãn đáp: “Không cần. Cứ mang mấy chiếc xe đó ra phơi dưới nắng gắt hai tiếng mỗi sáng, phơi liên tục trong bảy ngày. Sau đó tìm mấy người đàn ông nặng vía làm tài xế, lái một vòng quanh thành phố Ninh là dùng được thôi.”

Phó Vãn nói thêm một câu: “Ông chủ nhà hàng xóm của tôi là người bán thịt lợn, ông ấy làm được đấy.”

Những người làm nghề mổ lợn, bán thịt heo thường có cả dương khí và sát khí rất nặng, đám ma quỷ bình thường không dám đến gần. Giao cho họ làm việc này là thích hợp nhất.

À phải rồi, coi như đây là tiền công trả cho việc mượn giấy màu của nhà ông ấy.

Triệu Côn Minh nghe vậy liền gật đầu lia lịa, tỏ ý đã nhớ kỹ.

Phó Vãn đứng dậy, hỏi: “Phòng của tôi ở đâu?”

“Thưa cô Phó, phòng của cô và cháu Đoàn Đoàn ở ngay cạnh phòng của Nguyệt Nhi. Mời cô đi lối này.” Triệu Côn Minh lập tức bảo quản gia đưa Phó Vãn và Đoàn Đoàn đi nghỉ.

Đàm Nguyệt Nhi mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, vẻ mặt vẫn còn hơi thất thần. Cơn buồn ngủ dường như đã ập đến nhưng cô bé vẫn cố gắng mở to mắt, không dám ngủ, cứ nhìn Phó Vãn với vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Rõ ràng chuyện đêm nay đã gây ra một cú sốc không hề nhỏ đối với cô bé.

Phó Vãn bèn nhắc nhở một câu: “Không cần lo quỷ sai sẽ kéo cháu xuống âm phủ đâu, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.”

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 61